Chương 94: Phong Hoa được phát thẻ người tốt

“Chúng ta sẽ giữ bí mật.” Lạc Ân Ân một lời khó nói hết nhìn Diệp Vô Sắc, nàng vẫn không thể tiếp nhận cảnh tượng một đại nam nhân khóc lóc thảm thiết như vậy, luôn cảm thấy thế giới này có chút hư ảo.

“Cảm tạ.” Diệp Vô Sắc hít mũi một cái, có chút cảm động nói.

Lạc Ân Ân nhìn Diệp Vô Sắc lại có dấu hiệu muốn khóc, vội vàng ngậm miệng.

“Vậy chúng ta đi nha, chúc ngủ ngon.” Vẻ mặt của Cố Phong Hoa có chút phức tạp.

“Này, khoang đã.” Diệp Vô Sắc bỗng gọi Cố Phong Hoa lại, tiếp đó có chút nhăn nhó nói, “Cái kia, Quân Lan Sinh, ta biết ngươi. Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

“Là chuyện gì?” Diệp Vô Sắc biết ba người họ, Mập trắng ngược lại không kinh ngạc chút nào.

“Chính là, chính là loại sách ngươi xem lần trước, có thể cho ta mượn xem được không?” Diệp Vô Sắc ngượng ngùng vấn đạo.

Mập trắng sửng sốt, nghi hoặc nói: “Sách, sách gì?”

“Thì, thì là nam thần kia......” Diệp Vô Sắc có chút xấu hổ nói, “Lần trước ngươi có đọc qua, ta ở phía sau nhìn lén vài trang, cảm thấy nó khá hay.”

Mập trắng à một tiếng, móc ra hai quyển sách, hoá ra là không truyền bí tịch mà Cố Phong Hoa cho hắn trước đó: tổng tài bá đạo tiểu hôn hôn cùng các nam thần đều yêu ta.

“Ta đọc xong rồi, ngươi muốn đọc thì cho ngươi mượn nè.” Mập trắng hào phóng đưa cho Diệp Vô Sắc. Sau khi Mập trắng xem xong chỗ nào còn không rõ, không truyền bí tịch cái gì, đây rõ ràng là thoại bản! Bất quá, không nói mấy cái đó, thì nó quả thực xem cũng khá hay.

“Cảm tạ, cảm tạ.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Vô Sắc lộ ra nụ cười, cảm kích Mập trắng.

“Đây là không truyền bí tịch của Phong Hoa, ngươi phải giữ gìn cẩn thận, không được cho người khác xem, xem xong nhớ trả lại cho ta.” Mập trắng nghiêm túc căn dặn, vẻ mặt giống y hệt lúc Lạc Ân Ân lừa gạt hắn.

“Được.” Diệp Vô Sắc cẩn thận cất đi, tiếp đó quay đầu nhìn Cố Phong Hoa, cười nói, “Cảm tạ.”

“Ngươi, cảm thấy cái này xem hay hả?” Cố Phong Hoa do dự vấn đạo.

“Đúng vậy.” Diệp Vô Sắc gật đầu, rất là kích động, “Ái tình trong thoại bản này thật khiế người ta say đắm.”

Cố Phong Hoa nhịn xuống xúc động xoa xoa da gà đang nổi, nói: “Ngươi xem xong, ta còn có nữa á.” Nếu tứ ca ở đây đoán chừng sẽ cho Diệp Vô Sắc làm tri kỷ, bởi họ đều thích xem ngôn tình thoại bản thần kỳ này.

“Thật không? Vậy ta xem xong lại tìm ngươi.” Diệp Vô Sắc rất vui vẻ nói, “Cảm tạ nha, Cố Phong Hoa ngươi đúng là người tốt.”

Cố Phong Hoa, người được phát thẻ người tốt, biểu lộ phức tạp, khoát tay ra hiệu đừng khách sáo.

Sau khi cáo biệt Diệp Vô Sắc, nhóm người Cố Phong Hoa trở lại ký túc xá. Tiếp đó, Cố Phong Hoa đêm nay nằm mơ, mơ thấy Diệp Vô Sắc đang khóc với nàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, rồi sau đó phát lũ lụt tràn vào học viện, nhấn chìm toàn bộ Hưng Hoa Quốc. Đưa mắt nhìn lại, đại dương rộng lớn với vô số người đang vùng vẫy trong nước. Trong giấc mơ, Lạc Ân Ân còn kinh hô hồng thủy này thật là mặn.

Tiếp đó, Cố Phong Hoa tỉnh lại. Nàng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bắt đầu chuyển sang màu trắng, trời đã sáng rồi. Cố Phong Hoa đưa tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, may quá, chỉ là mơ thôi......

Bất quá, giấc mơ này thật sự đáng sợ, hoàn toàn là một cơn ác mộng. Thời điểm Cố Phong Hoa ăn sáng đều âu sầu trong lòng, vừa cắn bánh bao vừa nghĩ đến giấc mơ đêm qua. Nghĩ đến những giọt nước mắt như bão táp của Diệp Vô Sắc, sau lưng trở nên lạnh lẽo.

“Phong Hoa.” Hình như có người lên tiếng gọi nàng? Cố Phong Hoa theo âm thanh nhìn sang, liền thấy khuôn mặt của Diệp Vô Sắc.