Mặc dù Cố Phong Hoa và những người khác được Tiện Tiện bao bọc, nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được khí thế kinh khủng hủy thiên diệt địa kia. Tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi mà hít một hơi thật sâu, không dám tưởng tượng nếu không có sự bảo vệ của Yêu thực Cố Phong Hoa thì bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì. Hẳn là sẽ bị nổ banh xác đến mức ngay cả cặn cũng không còn. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều cảm kích nhìn Cố Phong Hoa.
Cố Phong Hoa ra hiệu cho Tiện Tiện mở dây leo ra, khi bước ra ngoài liền thấy rất nhiều dây leo của Tiện Tiện bị nổ đến loang lổ, vô cùng thê thảm. Cố Phong Hoa lấy ra một bình chất lỏng màu nhũ bạch, đổ vào dây leo của Tiện Tiện. Tiện Tiện bắt đầu run rẩy, thoải mái gào hú trong đầu Cố Phong Hoa: “Chủ nhân, ta yêu ngươi, yêu ngươi suốt đời luôn.”
“Ngươi thích nước thuốc này à.” Cố Phong Hoa tức giận nói. Loại nước thuốc này đối với Yêu thực có rất nhiều lợi ích, cho nên sau khi Cố Phong Hoa đổ nước thuốc này liền thấy những dây leo bị hư hại của Tiện Tiện phát triển với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Tiếp đó, càng thêm xanh tươi mơn mởn.
“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?” Chu Hi Lâm nhìn một màn trước mặt, đột nhiên cảm thấy ý tưởng trước đó của mình muốn bao nhiêu ngu xuẩn thì có bấy nhiêu ngu xuẩn. Không nói đến thực lực của chính bản thân Cố Phong Hoa, Yêu thực của Cố Phong Hoa đã đáng sợ đến cỡ này rồi. Hắn còn muốn cướp Cố Phong Hoa, thực sự muốn chết đến không thể chết hơn nữa.
“Ta không biết.” Cố Phong Hoa lãnh đạm thu bình trong tay về, “Hai vị phó viện trưởng đột nhiên tấn công chúng ta, còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Đây là muốn gϊếŧ người đoạt bảo sao? Trong bí cảnh có vật gì tốt đâu chứ.”
Chu Hi Lâm muốn nói, trước đó ngươi mà không tìm được đồ tốt sao? Nhưng lời đến khóe miệng, thấy Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh sau khi tự bạo lưu lại hai cái hố to, bèn sáng suốt ngậm miệng. Lại nói ân cứu mạng trước đó của Cố Phong Hoa, tuy hắn tâm tư trọng nhưng cũng biết mấy chữ “có ơn tất báo” viết như thế nào.
Thẩm viện phó Thẩm Như Tư chưa chết, chỉ bất quá thời điểm Cố Phong Hoa và những người khác tìm được hắn thì hắn đã sắp chết rồi. Nếu đổi lại người khác tìm được hắn, hắn chắc chắn sẽ chết. Tuy nhiên, vừa lúc đó là Cố Phong Hoa, mà đan dược trong tay Cố Phong Hoa là vô giá không có trong thị trường. Đút cho Thẩm Như Tư ăn một viên, cuối cùng cứu được mạng hắn về, chỉ là tu vi bị tổn hại rất lớn, về sau coi như khôi phục, đoán chừng cũng khó có thể tiến thêm.
Nhưng Thẩm Như Tư đã rất hài lòng, dù sao nhặt được cái mạng về, nếu không thì vợ con của hắn đã mất đi trượng phu cùng phụ thân rồi. Đối với ân cứu mạng của Cố Phong Hoa, Thẩm Như Tư cảm kích như thế nào lại là chuyện khác.
Sự việc này đã gây chấn động tới cả hai học viện, tiếp đó họ bắt đầu tích cực điều tra chuyện này. Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh thân là phó viện trưởng của Lừng Danh Học Viện có danh tiếng tốt cùng danh vọng cao trong giới học viên, mà hành vi lần này lại khiến mọi người khϊếp sợ không thôi, càng trăm mối vẫn không có cách giải.
Vụ tập kích Cố Phong Hoa và những người khác bị xếp vào loại vụ án gϊếŧ người đoạt bảo. Cố Phong Hoa không nhắc gì về vật màu đen kia, nàng luôn cảm thấy nó không đơn giản. Tuy nhiên, sau chuyện này cũng không có tin tức gì nữa. Cuộc sống của nhóm người Cố Phong Hoa trở lại bình yên, quay về học viện tiếp tục lên lớp.
Mà Nhiễm Hồng Tuyết tự mình tìm đến Cố Phong Hoa.
Đó là một buổi chiều khi Cố Phong Hoa không đến lớp võ thuật, nàng đang ngồi trên cây đại thụ trong rừng, nơi lần đầu gặp Dạ Vân Tịch, cũng là bảo địa nướng thịt của nàng. Nàng đung đưa chân, lật xem quyển sách trong tay.
Ngay tại thời điểm này, Nhiễm Hồng Tuyết lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau Cố Phong Hoa.