Thời điểm Cố Phong Hoa đứng yên, Mập trắng cùng Lạc Ân Ân đã đuổi tới, thấy Cố Phong Hoa an tĩnh đứng một bên. Không biết vì sao, hai người đều nhìn ra nét không vui trong mắt Cố Phong Hoa. Hai người nghi hoặc nhìn Tiện Tiện đang đấu với Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh mà không gặp bất kỳ áp lực nào. Bây giờ không phải rất tốt sao? Tại sao sắc mặt của Cố Phong Hoa lại khó coi như vậy?
“Hai người các ngươi đi tìm nhóm Dư Cẩm Nghiên đi, cứ nói đã ổn rồi là được.” Cố Phong Hoa vẫy tay bảo Mập trắng cùng Lạc Ân Ân đi tìm người, chính mình vẫn đứng tại chỗ một mặt lạnh nhạt.
Mập trắng muốn mở miệng hỏi gì đó, Lạc Ân Ân lại nhẹ nhàng kéo tay áo Mập trắng để ngăn hắn lại, ra hiệu hắn đừng quấy rầy Cố Phong Hoa.
Cố Phong Hoa nhìn Tiện Tiện dần chiếm thế thượng phong, hoàn toàn đè bẹp Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh, nhưng nàng không hề cao hứng chút nào. Nàng biết Tiện Tiện rất mạnh, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc dựa vào Tiện Tiện. Nàng biết các ca ca rất cường đại, pháp khí mà các ca ca cho cũng đều rất lợi hại. Nhưng nàng cũng chưa từng muốn một mực dựa vào các ca ca. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng không muốn đứng sau lưng người khác và được che chở mọi lúc. Nàng muốn dùng chính đôi tay của mình để bảo vệ mình, bảo vệ những người mình quan tâm!
Nếu như có một lúc nào đó không may xảy ra chuyện, bị tách khỏi Tiện Tiện, mà đồ các ca ca cho đã dùng hết, chính mình không đủ mạnh thì sẽ làm thế nào đây?
Cố Phong Hoa nắm chặt hắc sắc cự kiếm, khẽ cúi đầu nhìn vỏ kiếm được bọc vải, hơi nheo mắt. Còn có thanh kiếm này...... Khi nào nàng mới có thể rút thanh kiếm này ra được?!
Lúc Lạc Ân Ân cùng Mập trắng tìm thấy bọn người Dư Cẩm Nghiên và trở lại, Tiện Tiện đã trói chặt Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh. Sắc mặt hai người đỏ bừng, trông như bị ghìm rất mạnh.
Chu Hi Lâm đi theo phía sau Dư Cẩm Nghiên, nhìn thấy một màn trước mặt, kinh ngạc nhìn Cố Phong Hoa. Là học viên của Lừng Danh Học Viện, hắn rất rõ thực lực của hai vị phó viện trưởng. Nhưng bây giờ hai vị phó viện trưởng này bị ghìm như cóc, hắn mới biết được gốc Yêu thực của Cố Phong Hoa e rằng còn mạnh hơn những gì nó thể hiện trong trận đấu, mạnh hơn rất nhiều!
“Thật sự không nói?” Cố Phong Hoa vấn đạo.
Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh thở hổn hển, biểu lộ thống khổ. Bởi vì Tiện Tiện lúc này đã mọc ra gai thép đen, đâm vào cơ thể hai người không chút do dự.
“Vứt đi.” Cố Phong Hoa ra lệnh cho Tiện Tiện.
Sau một khắc, hai người bị Tiện Tiện ném ra. Lúc này, toàn thân Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh đều tím tái, hô hấp khó khăn, vẻ mặt hai người đều vặn vẹo vì thống khổ.
“Cảm giác vừa rồi thế nào? Nếu không nói liền tiếp tục hưởng thụ loại cảm giác này suốt ba ngày ba đêm đi.” Cố Phong Hoa lạnh nhạt, bình tĩnh nói.
Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh ngẩng đầu nhìn Cố Phong Hoa, trên mặt của hai người lúc này mới lộ vẻ sợ hãi. Loại cảm giác sống không bằng chết vừa rồi, bọn hắn thật sự không muốn nếm thử lần thứ hai.
Hai người vừa há mồm định nói gì đó, nhưng sau một khắc, một cỗ khí tức mang tính huỷ diệt từ trên thân hai người phun ra. Tiếp đó, sương mù màu đen bao phủ hai người.
Cố Phong Hoa cả kinh, hét lớn: “Mọi người lùi lại mau!”
Lúc này, Tiện Tiện nhanh chóng vọt tới trước mặt Cố Phong Hoa, duỗi ra vô số dây leo cực lớn, hoàn toàn bao bọc Cố Phong Hoa và những người khác.
“Ầm! Ầm!” Hai tiếng nổ mạnh vang tận mây xanh, kèm theo tiếng nổ lớn là một cỗ bàng bạc khí lãng lấy Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh làm trung tâm mà chậm rãi lan tràn. Nó đi đến đâu, đất đá tung bay, bụi mù đầy trời đến đó.
Hai người đã tự bạo như vậy!