Nếu như Cố Phong Hoa không kịp thời chạy tới chế nhạo Niếp Chính Vinh một câu, Dư Cẩm Nghiên đã trở thành vong hồn dưới kiếm. Niếp Chính Vinh chỉ cần chém thêm một kiếm nữa, nàng sẽ chết.
“Dư tỷ, ngươi không sao chứ?” Phù Chi Thư vội vàng đỡ Dư Cẩm Nghiên dậy, cho nàng ta ăn một viên đan dược. Nếu vừa rồi không phải Dư Cẩm Nghiên đẩy hắn ra, hắn vốn là kẻ có thực lực kém nhất chỉ sợ bây giờ cũng lành ít dữ nhiều. Đối với Dư Cẩm Nghiên cứu giúp tại bước ngoặt nguy hiểm, Phù Chi Thư rất cảm động và cảm kích.
“Khụ khụ......” Dư Cẩm Nghiên ăn đan dược chữa thương xong, cảm giác nóng rát trong lục phủ ngũ tạng giảm đi một chút, mới có khí lực mà mở miệng, “Đi, chúng ta mau trở lại bí cảnh đi.”
Phù Chi Thư sững sờ, nhìn về phía Cố Phong Hoa đang giao thủ với Niếp Chính Vinh. Vừa rồi Cố Phong Hoa đã kịp thời cứu giúp, bây giờ lại cùng Niếp Chính Vinh quyết tử đấu tranh, bọn hắn cứ bỏ Cố Phong Hoa mà đi, hình như không tốt lắm?
“Ngu xuẩn!” Dư Cẩm Nghiên thấy Phù Chi Thư do dự, vội vàng nói, “Chúng ta ở đây sẽ chỉ làm Cố Phong Hoa phân tâm! Chúng ta là gánh nặng, nàng muốn cứu chúng ta, chúng ta sao có thể uổng phí khổ tâm của nàng!” Bởi vì nói chuyện quá mau, lại ho ra hai ngụm máu.
Phù Chi Thư nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đỡ Dư Cẩm Nghiên dậy, chạy về phía lối vào bí cảnh.
Cố Phong Hoa nghe thấy lời nói này của Dư Cẩm Nghiên, tán thưởng trong lòng. Tiểu cô nương khó ưa này quả thực rất thông minh.
Niếp Chính Vinh thấy hai người Dư Cẩm Nghiên chạy về phía bí cảnh, có chút nóng nảy. Bọn hắn không vào được bí cảnh kia, nếu như bọn chúng lại tiến vào lần nữa, theo thời gian, học viện sẽ cảm thấy không thích hợp, lại phái người đến liền phiền toái.
Niếp Chính Vinh bỏ lại Cố Phong Hoa, đuổi theo hai người Dư Cẩm Nghiên. Cố Phong Hoa sao có thể để hắn toại nguyện, một kiếm chém vào lưng hắn. Niếp Chính Vinh cười nhạo, không thèm quay đầu lại, trở tay tiếp một kiếm.
Tuy nhiên, chờ kiếm khí tới sau lưng, sắc mặt của hắn đột biến. Đây là loại kiếm khí gì vậy?! Bàng bạc bá khí, còn tràn đầy tính hủy diệt!
Làm sao có thể?
Niếp Chính Vinh tiếp một kiếm bằng sự khinh thường, chấn hắn khí huyết cuồn cuộn, bước chân loạng choạng. Hắn kinh hãi xoay người lại, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Phong Hoa cùng thanh trường kiếm màu đen kia. Bây giờ, tấm vải đen quấn quanh thanh cự kiếm dường như trở nên sống động, lưu chuyển và dâng trào trên vỏ kiếm, mang lại cho người ta một cảm giác quỷ dị khó tả. Niếp Chính Vinh thấy thế, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Nhưng rất nhanh, hắn đã đuổi nỗi sợ hãi này ra khỏi đầu. Cho dù cảnh tượng trước mắt có đáng sợ đến đâu, thực lực của Cố Phong Hoa chỉ mới là Pháp Thánh, còn hắn đã đạt tới Hồn Thánh. Đây là khác biệt một trời một vực! Coi như Cố Phong Hoa nghịch thiên, ở trước mặt hắn cũng chỉ là lấy trứng chọi đá thôi.
Niếp Chính Vinh ánh mắt tối sầm, thu hồi sơ suất trước đó, toàn thân đột nhiên bộc phát hồng quang, ba hạt Thánh Châu màu đỏ trên trán phi tốc xoay tròn, hắn dùng hết toàn lực vung một kiếm. Thanh kiếm trong tay Niếp Chính Vinh tựa như hòa làm một thể với hắn. Hào quang thoáng hiện, tiếng ầm ầm vang lên, thanh kiếm trong tay Niếp Chính Vinh lấy khí thế không cách nào ngăn cản tấn công vào mặt Cố Phong Hoa.
Cố Phong Hoa nghiêm mặt, nhưng trong mỹ mục lại không có ý lùi bước. Ngay khi Niếp Chính Vinh cho rằng Cố Phong Hoa sẽ giơ kiếm dùng sức đỡ lấy một kiếm này, Cố Phong Hoa lại thu kiếm, trong mắt lộ ra một tia không cam lòng. Tiếp đó, trong tay nàng xuất hiện một chiếc gương nhỏ, nàng ném nó lên phía trước, chiếc gương nhỏ chợt biến lớn, thành một chiếc gương dài bằng người trưởng thành, chắn trước mặt Cố Phong Hoa.