Lạc Ân Ân cùng Mập trắng biến sắc, cuối cùng cũng minh bạch đối phương tới đây là vì mục đích gì.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Phong Hoa tràn đầy bình tĩnh: “Ngươi dựa vào cái gì chắc chắn đồ vật trên người của ta.”
“Nguyên bản chưa chắc chắn lắm, bởi hướng mà Thư Hùng Song Sát biến mất có một vài đội ngũ lịch luyện của Lăng Thiên Học Viện lận. Để xác định đó là đội ngũ nào, ta và Niếp Chính Vinh đề nghị viện trưởng tới đây mở tân sinh tỷ thí đại tái. Không ngờ trong mắt thế nhân, củi mục ngươi lại là một thiên tài ngàn năm khó gặp. Thế cho nên, ngoài ngươi ra thì còn ai có thể gϊếŧ chết Thư Hùng Song Sát chứ?” Hàn Bách Du rất kiên nhẫn nói.
Cố Phong Hoa thế mới biết người có thanh âm chói tai là Niếp Chính Vinh, cái tên này nàng đã từng nghe qua, cũng là phó viện trưởng của Lừng Danh Học Viện.
“Cùng bọn họ nói nhiều như thế làm gì?” Niếp Chính Vinh cười lạnh một tiếng, “Nhanh chóng gϊếŧ hết cho rồi.”
Cố Phong Hoa liếc nhìn Hàn Bách Du, không nhìn ra người này nói nhiều như thế nha. Nhân vật phản diện tất chết bởi nói nhiều, người này chắc chắn không biết điều đó. Hiện tại, Cố Phong Hoa đã nhận được chân tướng vì sao hai người này muốn phục kích bọn nàng từ trong miệng Hàn Bách Du. Tuy nhiên, còn vài điều vẫn chưa biết nữa.
“Dù sao chúng ta đều sẽ chết, Hàn viện phó có thể nói rõ hơn để cho chúng ta chết một cách minh bạch đi. Thư Hùng Song Sát đến tột cùng có đồ gì khiến các ngươi trăm phương ngàn kế muốn có được vậy, và vật này dùng để làm gì?” Cố Phong Hoa nhẹ giọng hỏi, nàng mảnh khảnh lộ ra dáng vẻ người vật vô hại.
Hàn Bách Du đang muốn nói gì đó, Niếp Chính Vinh lại vội vàng mở miệng: “Người chết không cần biết nhiều như vậy. Chỉ cần gϊếŧ ngươi, tìm vật trong vòng tay trữ vật của ngươi là được rồi.”
“Thế nhưng mà làm sao ngươi biết ta có mang theo thứ đó bên người hay không?” Thanh âm của Cố Phong Hoa nhẹ nhàng mềm mại, cho người ta cảm giác có thể tùy ý bóp chết. Cho nên Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh hoàn toàn không xem Cố Phong Hoa vào mắt, đều dùng nhìn ánh mắt nhìn người chết để nhìn ba người bọn họ.
“Chắc chắn là ngươi đã cất nó vào vòng tay trữ vật rồi, nếu không thì ta đã sớm có thể tra ra được nó ở đâu.” Niếp Chính Vinh cười lạnh một tiếng, nói.
Cố Phong Hoa đã đoán được, thứ hai người này muốn có lẽ chính là vật màu đen lấy được từ trên người của Thư Hùng Song Sát. Không biết nó dùng để làm gì, thế mà khiến hai người này tốn công tốn sức muốn lấy được. Nghĩ đến chắc hẳn là vật bất phàm.
Thời điểm Cố Phong Hoa còn muốn hỏi thứ màu đen kia rốt cuộc dùng để làm gì, trí thông minh của hai người Hàn Bách Du cuối cùng cũng quay trở lại. Sắc mặt hai người trở nên khó coi, cả hai đều có chút không hiểu tại sao mình lại nhiều lời vô nghĩa với Cố Phong Hoa như vậy.
“Chết đi!” Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh đồng thời rút kiếm, chém về phía ba người Cố Phong Hoa.
Trong chớp mắt, hoa quang loé lên, khí thế uy nghiêm, tiếng xé gió bén nhọn vang lên. Hai tia sáng màu đỏ quét về phía ba người Cố Phong Hoa.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng dưới hai sự uy áp cường đại mà tái sắc, hai người biết không thấp nhưng vẫn rút kiếm ra và chắn trước sau Cố Phong Hoa mà không hề do dự.
“Các ngươi đi trước!” Mập trắng gầm thét một tiếng, toàn bộ khí thế đột nhiên đề thăng.
Cố Phong Hoa không chút hoang mang mà lấy ra vật gì đó từ trong vòng tay trữ vật, sau đó bạch quang loé lên, vật trong tay chợt biến lớn, bao phủ ba người họ bên trong. Đây là một cái bát trong suốt! Không sai, vật mà Cố Phong Hoa lấy ra là một cái bát trong suốt!
Tiếp đó, hai thanh kiếm của Hàn Bách Du cùng Niếp Chính Vinh hung hăng bổ vào cái bát trong suốt rồi văng ra hai tia lửa. Hai người đều bị đẩy lùi mấy bước, mà nơi cái bát bị bổ không để lại một dấu vết nào.
“Đây, đây là cái gì?” Mập trắng trợn mắt há hốc mồm, tay cầm kiếm cứng đờ.