Chương 81: Muốn tìm chết thì tự đi mà tìm

Ba người Cố Phong Hoa đứng trên phiến đá, nơi mà họ đã biến mất trước đó, tất cả đều có chút bối rối.

Quá trình tìm được tiểu hắc hùng diễn ra quá mức suôn sẻ, suôn sẽ đến mức như thể nó được thiết kế riêng cho Cố Phong Hoa vậy.

Lúc này, ba người Dư Cẩm Nghiên phát hiện ra sự xuất hiện đột ngột của ba người Cố Phong Hoa, đoán rằng ba người họ vừa biến mất một cách khó hiểu hẳn là đã có thu hoạch gì đó.

“Các ngươi tìm được cái gì?” Dư Cẩm Nghiên mở miệng hỏi.

“Mắc mớ gì tới ngươi?” Lạc Ân Ân liếc Dư Cẩm Nghiên, lạnh lùng nói.

“Ngươi thái độ gì đó?” Khuôn mặt diễm lệ của Dư Cẩm Nghiên có chút vặn vẹo.

“Nếu ngươi tìm được đồ tốt sẽ nói cho chúng ta biết sao?” Cố Phong Hoa lạnh lùng nói ra một câu như vậy.

Dư Cẩm Nghiên lập tức im tiếng, không nói nữa.

“Đi.” Cố Phong Hoa ôm tiểu hắc hùng, mang theo Lạc Ân Ân cùng Mập trắng cứ thế mà đi.

Dư Cẩm Nghiên nhìn bóng lưng của Cố Phong Hoa, nghiến răng nghiến lợi.

“Dư Cẩm Nghiên, ngươi có thấy con gấu con trong tay Cố Phong Hoa không? Chẳng lẽ bọn họ tìm được yêu thú ở trong bí cảnh này sao?” Chu Hi Lâm lúc này mở miệng nói.

“Làm sao ta biết được. Cho dù là yêu thú thì thế nào, chúng ta lại không có Ngự thú sư.” Dư Cẩm Nghiên tức giận nói.

“Chúng ta không phải, nhưng chúng ta có thể bắt đem bán cho Ngự thú sư mà.” Trên mặt âm nhu của Chu Hi Lâm hiện lên một tia cười lạnh, “Ở bí cảnh này tìm được yêu thú, ắt hẳn bất phàm.”

“Cố Phong Hoa là Ngự thú sư, nếu là yêu thú tốt thì nàng đã sớm khế ước từ lâu rồi. Ngươi đừng nghĩ nữa.” Dư Cẩm Nghiên quay đầu nhìn Chu Hi Lâm, trên mặt chợt câu lên nụ cười mỉa mai, “Chu Hi Lâm, nếu ngươi muốn làm người xấu thì tự đi mà làm, đừng châm ngòi thổi gió ở đây. Ngoài ra, tuy ta chán ghét Cố Phong Hoa nhưng mà ta còn chưa đến mức gϊếŧ người cướp của, tướng ăn của ngươi thật là khó coi. Lòng ngươi cay độc ta đã sớm biết, nhưng ngươi tốt nhất đừng nảy ra ý đồ xấu gì ở đây. Hai học viện, thậm chí là quan hệ hai quốc gia, ngươi phá hủy ta không cảm thấy ngươi gánh được đâu, Chu gia các ngươi cũng không đảm đương nổi.”

Đối với yêu thú đã lập khế ước, muốn giải trừ khế ước thì chủ nhân phải chủ động giải trừ, hoặc chủ nhân chết đi khế ước sẽ vô hiệu.

Sau khi Dư Cẩm Nghiên nói xong câu này, xoay người đi thẳng.

Phù Chi Thư nhìn sắc mặt khó coi của Chu Hi Lâm, lựa chọn đi theo Dư Cẩm Nghiên mà rời đi.

Sắc mặt của Dư Cẩm Nghiên cũng vô cùng khó coi, Chu Hi Lâm thật sự cho rằng mình ngu xuẩn sao? Nàng ta không quen nhìn bộ dáng tiểu bạch hoa giả nhu nhược của Cố Phong Hoa, nhưng cùng lắm nàng ta chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học. Nhưng bây giờ nàng ta biết rằng người ta không phải yếu đuối, chỉ là bề ngoài trông yếu đuối mà thôi. Muốn giáo huấn đối phương ư? Dẹp đi, người ta không đánh nàng ta đã là không tệ rồi.

Chu Hi Lâm còn muốn cướp yêu thú của Cố Phong Hoa? Cố Phong Hoa chắc chắn sẽ không giải ước, ý tứ của Chu Hi Lâm chính là muốn gϊếŧ người đoạt bảo.

Chu Hi Lâm muốn tìm chết thì tự đi mà tìm, nàng không muốn tìm đường chết đâu.

Lúc này, Cố Phong Hoa đang trao đổi với tiểu hắc hùng. Tiểu hắc hùng u mê ngây thơ, nhưng vẫn biết một chút chuyện liên quan tới bí cảnh này.

Bí cảnh này quả nhiên là vì tiểu hắc hùng mà kiến tạo nên. Chỉ cần tiểu hắc hùng sau khi rời khỏi đây, bí cảnh này sẽ từ từ dung hợp với thế giới này, cứ thế biến mất.

Sau khi Cố Phong Hoa nói ra chuyện này, Lạc Ân Ân tiếc hận: “Vậy Kim Tuyến Xà thì sao?”

“Dung hợp chứ sao!” Cố Phong Hoa đối với bộ dáng mê tiền của Lạc Ân Ân mà không nói nên lời, “Không phải lập tức tiêu thất mà là dung hợp, cho nên sinh vật bên trong vẫn sẽ ở đó. Về sau, chúng sẽ trở thành một phần của phiến sơn mạch này.”

“Không có cách nào, ta nghèo mà.” Lạc Ân Ân có chút ngượng ngùng gãi đầu.