“Nó mới sinh ra, hẳn nên bú sữa?” Mập trắng không xác định nói.
“Ngươi mới nói chắc chắn không phải gấu, ngươi lại cho nó ăn như gấu thật thế.” Lần này đổi lại Lạc Ân Ân khinh bỉ Mập trắng.
Thời điểm Lạc Ân Ân cùng Mập trắng cãi nhau, Cố Phong Hoa đã lấy thịt khô ra đút cho tiểu hắc hùng. Hai chân trước của tiểu hắc hùng ôm miếng thịt khô, ăn một cách ngon lành.
“Quả nhiên muốn ăn thịt.” Cố Phong Hoa vui vẻ nói, tiếp đó lấy ra các loại thịt khô điểm tâm đã chuẩn bị sẵn cho nó ăn. Chờ sau khi tiểu hắc hùng ăn xong bụng tròn vo, Cố Phong Hoa xoa bụng cho nó để giúp tiêu thực. Sau đó lấy ấm, củi, chậu ra để đun nước.
“Đun chút nước nóng, ta tắm cho Hắc Diệu.” Cố Phong Hoa ra hiệu Lạc Ân Ân cùng Mập trắng hỗ trợ.
Hai người biểu lộ vi diệu, lúc này đây thật sự thích hợp để tắm cho yêu sủng sao?
Mặc dù khóe mắt hai người hơi giật một chút nhưng vẫn giúp Cố Phong Hoa đun nước, nhìn Cố Phong Hoa cẩn thận tắm cho tiểu hắc hùng. Tiểu hắc hùng vui vẻ té trong chậu nước, thỉnh thoảng liếʍ ngón tay của Cố Phong Hoa.
Tắm xong, Cố Phong Hoa tìm khăn lông khô lau cho tiểu hắc hùng. Bây giờ tiểu hắc hùng nhìn như một quả cầu lông mềm mại, đôi mắt đậu đen nhỏ đáng yêu khiến nhân tâm đều tan chảy. Cố Phong Hoa ôm nó vào lòng, thế nào cũng không cảm thấy đủ, xúc cảm thật sự quá tuyệt vời.
“Thật sự không gọi là Hắc Hắc sao?” Mập trắng nhìn tiểu hắc hùng đen như mực, còn muốn tranh thủ một lần, “Ngươi xem nó đen thui như vậy, trong đêm tối ta dám nói căn bản không nhìn thấy nó luôn.”
Tiểu hắc hùng nhìn chằm chằm Mập trắng, chớp mắt đậu đen, tiếp đó quay người dùng cặp mông ú nu đối mặt với hắn, hiển nhiên nó rất ghét bỏ cái tên Hắc Hắc này.
“Ngươi không thể gọi chủ nhân là u được, ngươi phải gọi chủ nhân là chủ nhân.” Tiểu bạch hoa lúc này cùng tiểu hắc hùng câu thông, “Ta tên là Tiện Tiện, là đệ nhất yêu sủng của chủ nhân. Về sau ta sẽ bảo kê ngươi.”
“À, vâng.” Tiểu hắc hùng ngơ ngác gật đầu một cái, không biết có nghe hiểu hay không.
“Hắc Diệu à, chúng ta đi từ đâu ra ngoài bây giờ?” Cố Phong Hoa vuốt ve cái đầu nhỏ đầy lông mượt mà của tiểu hắc hùng, vấn đạo.
“Bên kia.” Tiểu hắc hùng duỗi móng vuốt nhỏ ra, chỉ vào con đường mà nhóm Cố Phong Hoa đã đi đến, ở trong đầu Cố Phong Hoa mà nói.
“Mấy bên khác thì sao?” Cố Phong Hoa hỏi.
“Sẽ chết.” Tiểu hắc hùng dùng nãi âm mềm mại nói ra hai chữ này, không có lực uy hϊếp gì, song cũng khiến Cố Phong Hoa minh bạch những con đường đó e rằng đầy rẫy nguy hiểm, chỉ có con đường bọn họ đã tiến vào là sinh lộ thôi. Lạc Ân Ân là miệng quạ đen nhưng vận khí cũng thật tốt, nếu không phải nàng đi lung tung ở đó thì bọn họ đã không bị hút vào và phát hiện ra tiểu hắc hùng dưới lòng đất này.
Quảng trường trống trải này có thể liếc qua thấy ngay, xem ra chẳng còn lại gì. Cố Phong Hoa đoán rằng cung điện này được kiến tạo cho tiểu hắc hùng, cũng không biết ai đã để tiểu hắc hùng ở đây. Có lẽ là tộc nhân của nó? Hỏi tiểu hắc hùng thì nó cái gì cũng không biết, chỉ có thể dùng đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Phong Hoa.
Dọc theo thông đạo ban đầu, một đường đi lên. Chờ sau khi bọn họ đi đến tận cùng, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động ầm ầm đang vang lên. Ba người cẩn thận lắng nghe, xác định quảng trường đã sụp đổ. Sau khi tiểu hắc hùng rời đi, nơi đó không cần thiết phải tồn tại nữa.
Cuối lối đi có một vách đá bịt kín.
“Chúng ta làm sao đi lên đây?” Lạc Ân Ân gõ lêи đỉиɦ đầu vách đá, tại đây chính là nơi bọn họ bị một lực hút vô cùng cường đại hút vào.
Vừa nói xong, vách đá trên đầu liền mở ra, tiếp đó bọn họ bị một cỗ lực đạo ném ra ngoài.