Chương 77: Một quả trứng

Nền quảng trường được làm bằng một loại ngọc thạch trong suốt như pha lê, dưới sự chiếu sáng của các khoáng thạch sáng bóng xung quanh, nó càng thêm lộng lẫy hơn.

“Ở giữa là cái gì vậy?” Lạc Ân Ân nhìn vào cái bục tròn nhô cao ở giữa, nghi ngờ hỏi.

Cố Phong Hoa không nói gì mà trực tiếp đi thẳng về phía bục tròn. Khi đến gần hơn, Cố Phong Hoa phát hiện ra rằng xung quanh bục tròn có cấm chế.

“Có cấm chế. Khó trách không thể tới gần.” Mập trắng đi vòng quanh bục vòng, đưa ra kết luận.

“Ở giữa bệ tròn là cái gì?” Lạc Ân Ân trừng to mắt nhìn vật thể hình bầu dục trong suốt như ngọc bích ở giữa bục tròn, vấn đạo.

“Hình như là một quả trứng?” Cố Phong Hoa cẩn thận nhìn vật thể hình bầu dục to bằng đầu mình, đưa ra kết luận.

“Trứng lớn như vậy? Là trứng gì? Ăn ngon không?” Hai mắt Lạc Ân Ân tỏa sáng.

“Chỉ có biết ăn!” Cố Phong Hoa tức giận vỗ đầu Lạc Ân Ân một cái, “Nếu quả trứng này có sinh cơ thì khẳng định bất phàm. Ngươi làm sao lại nghĩ ăn nó?”

“Nhưng mà, vạn nhất là hậu duệ của thần thú thì sao? Ai nha, Phong Hoa, ngươi không phải là ngự thú sư sao? Nhanh thử xem có thể khế ước hay không, nhỡ đâu nó thực sự là thần thú thì sao? Về sau trứng nở ra sẽ rất lợi hại đó.” Mập trắng khinh bỉ nhìn Lạc Ân Ân, nghĩ đến Cố Phong Hoa là ngự thú sư, có chút hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay.

“Còn không biết có sinh cơ hay không mà.” Cố Phong Hoa suy tư, “Xem ra quả trứng này đã tồn tại ở đây rất lâu, không biết cấm chế có thể mở ra được không nữa.”

“Có thể xé mở cấm chế không?” Mập trắng nói xong liền động thủ thử, rút kiếm ra chém lên rìa bệ tròn một cái.

Tiếp đó, Mập trắng biến thành mập mạp tung bay, cứ như vậy bay ra ngoài. Bay đến rìa quảng trường mới đập lên mặt đất.

“Không sao chứ?” Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân cả kinh, tiến lên kiểm tra Mập trắng trước.

“Không sao.” Mập trắng xoa xoa cái mông của mình, “May mà ta nhiều thịt.”

Lúc này, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận ngươi nhiều thịt.

“Làm sao đây? Xem ra cấm chế này rất mạnh, không thể cưỡng ép mở ra. Chúng ta cũng không phải là trận pháp sư nữa.” Lạc Ân Ân nhíu mày. Trận pháp sư là một nghề nghiệp vô cùng hiếm hoi, trong một ngàn Thánh giả có được một trận pháp sư cũng không tệ rồi. Bởi vì nghề trận pháp sư này rất không được ưa chuộng, cực kì yếu gà. Nghe nói cách đây rất lâu, trận pháp sư rất cường đại, trong lịch sử từng có trận pháp sư đã dành nhiều năm thiết lập nhiều trận pháp khổng lồ, hủy diệt cả một thành phố. Vào thời cổ đại, các thành trì đã từng có đại trận hộ thành, có thể phòng ngự có thể phản kích, uy lực vô cùng.

Nhưng những thứ này đều đã bị chôn vùi trong lịch sử. Trận pháp được truyền lại, ít càng thêm ít. Bây giờ trận pháp sư chỉ có thể triển khai một vài trận pháp nhỏ, phá vỡ phong ấn cấm chế sẽ được xem là đỉnh phá thiên. Trận pháp sư một khi tu luyện thành tài sẽ vô cùng uy lực. Tuy nhiên, nguyên liệu mà các trận pháp sư sử dụng để tu luyện hiện nay không thể gặp cũng không thể cầu, nên đương nhiên rất ít người tu hành trận pháp sư.

Ngay lúc Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đều cảm thấy bó tay bất lực, Cố Phong Hoa lại đến gần bục tròn, trầm giọng nói: “Có lẽ, ta có thể mở được nó.”

“Hả?” Lạc Ân Ân cùng Mập trắng kinh ngạc nhìn Cố Phong Hoa. Không nghe lầm chứ? Cố Phong Hoa nói nàng có thể mở nó ra?

Cố Phong Hoa không tiếp tục nói nữa, mà đứng trước bục tròn bắt đầu thi triển thủ quyết.

Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đi tới, trừng to mắt nhìn đả thủ quyết của Cố Phong Hoa. Đó là một cảm giác rất huyền diệu, cảm giác như không gian xung quanh đều có chút méo mó. Mà động tác của Cố Phong Hoa mềm mại, nước chảy mây trôi. Sau khi thi triển xong bộ thủ quyết, trê trán Cố Phong Hoa xuất hiện những giọt mồ hôi mỏng.