Chương 76: Ta không mù nè

Cố Phong Hoa dạo quanh cung điện, không phát hiện bất kỳ dao động cấm chế nào. Tòa cung điện này thực sự quá cổ xưa, có hòn đá chỉ cần đạp mạnh một chút đã có thể bị nghiền nát. Rất khó tưởng tượng ở đây sẽ còn sót lại cái gì giống bảo vật.

“Cung điện nơi này có phải đã sớm bị bỏ hoang hay không, cho nên cái gì cũng không có?” Lạc Ân Ân đứng ở chính điện, nhấc chân giậm xuống sàn nhà, vẻ mặt ghét bỏ nói.

“Cũng có khả năng......” Cố Phong Hoa còn chưa nói hết câu, đột nhiên xảy ra dị biến.

Sàn nhà dưới chân Lạc Ân Ân bỗng nứt ra với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt liền nứt ra một khe hở lớn, mà bên trong khe hở đột nhiên xuất hiện một lực hút cực mạnh, không đợi Lạc Ân Ân lấy lại tinh thần liền hút nàng vào.

Cố Phong Hoa vươn tay ra kéo nàng lại, lại phát hiện ngay cả nàng cũng không chống cự được mà bị hút vào. Mập trắng đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay Cố Phong Hoa, kết quả chính là ba người liên tiếp bị hút vào trong khe hở như kẹo hồ lô vậy.

Sau khi ba người tiến vào, vết nứt kia tự động khép lại như chưa từng xuất hiện. Đám người Dư Cẩm Nghiên căn bản không phát hiện Cố Phong Hoa bọn họ biến mất như thế nào.

Thời khắc này, Cố Phong Hoa bọn họ đang chìm trong bóng tối.

“Oái, ta không phải mù rồi chứ? Yêu phong vừa nãy có phải đã thổi mù mắt ta không?” Lạc Ân Ân hú lên hoảng sợ.

Sau một khắc, Cố Phong Hoa thắp ngọn đèn trong tay, mặt không đổi sắc nhìn Lạc Ân Ân đang gào rú.

Âm thanh gào thét của Lạc Ân Ân liền im bặt, cười ngượng nghịu: “Ha ha ha ha ha ha, ta không mù nè.”

Mập trắng ghét bỏ nhìn Lạc Ân Ân, tiếp đó mượn ánh đèn nhìn quanh bốn phía.

Cố Phong Hoa giơ ngọn đèn lên cao hơn để chiếu sáng xung quanh. Lạc Ân Ân cùng Mập trắng thấy rõ ngọn đèn trong tay Cố Phong Hoa, đó là một ngọn đèn hoa sen màu vàng nhạt, phát ra ánh sáng nhu hòa, tựa như có thể xua tan hết thảy hắc ám cùng hàn ý.

“Đây là đèn gì thế?” Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đều có thể nhìn ra chiếc đèn này có chút không tầm thường.

“Không biết, đại ca cho ta đó. Nghe nói là pháp khí.” Vòng tay trữ vật của Cố Phong Hoa chứa rất nhiều thứ, trong đó có rất nhiều thứ nàng cũng không biết là cái gì. Nói chung, đó là những đồ tốt mà các ca ca tặng, “Đi thôi, tiến về phía trước nào.”

Bây giờ ba người đang ở một con ngõ hẹp chỉ có thể cho phép hai người song song hành tẩu. Cố Phong Hoa dẫn đầu đi trước, vừa đi vừa nhìn tường đá hai bên thông đạo. Trên tường đá tựa hồ có khắc bích hoạ, Cố Phong Hoa đưa ngọn đèn lại gần, quả nhiên thấy rõ trên đó chính xác khắc một chút nội dung.

“Bức tranh này là gì vậy?” Lạc Ân Ân nghi hoặc nhìn bích hoạ.

“Không rõ lắm, dường như là một ít phù văn từ thời kỳ Thượng Cổ, xem không hiểu.” Cố Phong Hoa tuy biết đây là thời kỳ Thượng Cổ khắc hoạ, nhưng nàng xem không hiểu trên đó đến tột cùng vẽ cái gì.

Trên vách đá hai bên tràn đầy những bích hoạ phức tạp, ba người xem không hiểu, dứt khoát không xem nữa, tiếp tục đi về phía trước. Cố Phong Hoa cảm giác bọn họ dường như đang đi xuống, càng đi càng sâu, không biết nó sẽ dẫn tới đâu dưới lòng đất.

Dần dần, lối đi hẹp bắt đầu rộng rãi, phía trước xuất hiện một vầng sáng. Đó là lối ra, ba người bước nhanh hơn, khi đến lối ra liền nhìn thấy cảnh tượng khiến bọn họ chấn kinh.

Trước mắt là một quảng trường hình tròn khổng lồ, trên bức tường được khảm đầy khoáng thạch sáng bóng, chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn. Có tám thông đạo xung quanh quảng trường hình tròn, phân bố xung quanh như chân nhện. Bảy thông đạo bị đóng, duy chỉ có cái mà bọn họ tiến vào là mở ra thôi.