Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Phi Lâm Thiên

Chương 75: Ta có thể ôm được sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn Mập trắng không ngừng gào thét, Cố Phong Hoa đau đầu vì tiếng gào thét, nhìn về phía Lạc Ân Ân: “Ngươi bên trên, ngươi tới ôm, ta bung dù.”

“Ta?” Lạc Ân Ân duỗi ngón tay chỉ vào chính mình, “Ngươi bảo ta ôm hắn, ta có thể ôm được sao?”

“Ôm không được thì khiêng, ta tin ngươi mà.” Cố Phong Hoa vỗ vai Lạc Ân Ân, thấm thía nói.

Mập trắng nhìn Lạc Ân Ân với ánh mắt “điềm đạm đáng yêu”, một bộ ta sẽ giao phó cho ngươi, nhìn đến mức khiến Lạc Ân Ân cảm thấy ớn lạnh. Lạc Ân Ân hít sâu một hơi, trực tiếp khiêng Mập trắng lên.

Cố Phong Hoa cầm ô, nghe tiếng bịch bịch của những con sâu róm đang rơi xuống và nện lên tán dù, khóe mắt hơi giật giật. Lạc Ân Ân khiêng Mập trắng, hung tàn từng cước giẫm từng con sâu róm. Thanh âm bẹp bẹp không ngừng vang lên bên tai, mỗi tiếng vang lên, Mập trắng liền run rẩy mỗi lần ấy như giẫm lên người hắn vậy. Ba người cứ thế nhanh chóng thông qua cánh rừng này.

Cuối cùng sau khi bước ra khỏi rừng, Lạc Ân Ân đặt Mập trắng xuống, Mập trắng sống sót sau tai nạn mà vỗ l*иg ngực của mình.

“Chủ nhân của bí cảnh này là ai? Tại sao ta lại thấy nó ác tính như vậy?” Lạc Ân Ân co quắp khóe miệng nói.

“Ai biết, đi tiếp thôi.” Cố Phong Hoa dùng nước sạch rửa ô rồi mới thu vào.

Phía trước là một biển hoa, có rất nhiều loài chưa từng thấy, từng đoá từng đoá to như miệng chậu, khi một cơn gió thổi qua sẽ mang theo hương hoa thoang thoảng.

Biển hoa ngược lại không có gì kỳ quái, nhưng sau khi đi qua biển hoa liền thấy một cái hồ, phía sau hồ là một cung điện sụp đổ. Vòng qua hồ, ba người đi tới trước cung điện. Khắp nơi đều là những cây cột gãy, những phiến đá lật ngược và mái nhà sụp đổ. Phía trên thì phủ đầy rêu xanh lốm đốm.

“Trong này sẽ có đồ tốt sao?” Lạc Ân Ân quan sát tòa cung điện, nghi ngờ hỏi.

“Trước tiên kiểm tra một chút.” Cố Phong Hoa nói xong liền tiến vào trước.

Toàn bộ cung điện thực ra có thể nhìn thấy trong nháy mắt, không có gì đặc biệt, chứ đừng nói chi là có bất kì bảo vật gì.

Sau khi bọn Cố Phong Hoa kiểm tra một lúc, nhóm của Dư Cẩm Nghiên tới. Tuy nhiên, so với bọn Cố Phong Hoa trông có vẻ tràn đầy năng lượng thì ba người này lộ rõ sự chật vật hơn rất nhiều. Toàn thân đầy vết thương, tóc tai thì bù xù, y phục trên người đều rách rưới miễn cưỡng che đậy cơ thể. Bởi vì ba người họ không có vòng tay trữ vật gì đó như Cố Phong Hoa nên không mang theo y phục để thay, chỉ có thể chịu đựng y phục nhớp nháp bẩn thỉu trên người.

Thời điểm Dư Cẩm Nghiên nhìn thấy nhóm của Cố Phong Hoa, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là không cam lòng.

“Xem ra các ngươi rất may mắn, thế mà không gặp phải nguy hiểm gì.” Dư Cẩm Nghiên hừ lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, vận khí tốt đó nha.” Lạc Ân Ân đắc ý hếch đầu.

“Có điều nhìn qua thì các ngươi chẳng thu hoạch được gì.” Dư Cẩm Nghiên cười lạnh nói.

“A, nguyên lai các ngươi cũng chả thu được gì nhỉ.” Lạc Ân Ân nhe răng cười hả hê, nói, “Chúng ta may mắn hơn các ngươi, đương nhiên có thu hoạch rồi. Bất quá thu hoạch được gì, sẽ không nói cho các ngươi biết đâu.”

Dư Cẩm Nghiên tối sầm mặt, nhịn một chút, không để ý đến Lạc Ân Ân nữa, quay đầu thảo luận với bọn Chu Hi Lâm.

Cố Phong Hoa ngẩng đầu nhìn xung quanh, cung điện bây giờ hẳn là nơi tận cùng của bí cảnh. Ở đây thật sự chỉ có phế tích, không có gì khác sao?

“Tìm tiếp, có lẽ sẽ có cấm chế nào đó.” Cố Phong Hoa nói nhỏ với Lạc Ân Ân cùng Mập trắng. Phế tích có thể chỉ là hiện tượng nhìn thấy ngoài mặt, bí cảnh này không có khả năng là không có gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »