Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Phi Lâm Thiên

Chương 74: Ai tới ôm ta đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trở lại!” Cố Phong Hoa làm sao không biết Lạc Ân Ân muốn làm gì, vội vàng quát bảo nàng ngừng lại.

“Đáng tiền như vậy, lại bóc thêm chút đi.” Trong mắt Lạc Ân Ân toả lục quang, nhưng sau khi nghe Cố Phong Hoa quát bảo vẫn dừng bước lại, quay đầu trở về.

“Kim Tuyến Xà tuy là yêu thú cấp hai nhưng bản chất cẩn thận, bây giờ có lẽ đã sớm chạy mất dạng rồi.” Cố Phong Hoa tức giận nói.

“Được rồi.” Lạc Ân Ân không cam lòng mà thu kiếm, nhìn bốn phía, “Bất quá, cái bí cảnh này chắc hẳn còn nhiều đồ tốt hen?”

“Tiếp tục quan sát rồi sẽ biết thôi.” Cố Phong Hoa tiếp tục bước lên phía trước. Tiện Tiện biến thành một dây leo nhỏ mang tiểu hoa bàn, quấn quanh vạt áo Cố Phong Hoa.

Lại đi được khoảng nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một khu rừng cực lớn. Nói là cực lớn không khoa trương chút nào, bởi mỗi một cái cây trong khu rừng đều cao như mái vòm, con người đứng bên dưới trông vô cùng nhỏ bé. Lá cây xanh tươi như ngọc, nhìn rất là thích mắt.

Ba người bước vào, vì khoảng cách giữa mỗi cây hơi xa nên xung quanh có vẻ trống trải, nhưng cành lá trên đỉnh đầu lại tươi tốt, có thể tưởng tượng được cây cao lớn và khoẻ khoắn đến cỡ nào.

Xung quanh rất yên tĩnh, gió thổi qua, chỉ có tiếng lá cây vang xào xạc.

Lạc Ân Ân ngẩng đầu nhìn cái cây, chớp chớp mắt nghi ngờ nói: “Phong Hoa, Mỹ nam, các ngươi nói xem, cái cây lớn như vậy sẽ có côn trùng không?”

Cố Phong Hoa đang định mở miệng lại nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, mặt nàng liền biến sắc, ngẩng đầu lên, kết quả sau khi nhìn thì sắc mặt lại đại biến. Nàng nhanh chóng lấy ra một chiếc ô lớn từ trong vòng tay trữ vật, dựng lên đầu mình. Lạc Ân Ân hú hét một cách quái dị, vội vàng núp vào trong chiếc ô lớn. Còn Mập trắng thì sao? Mập trắng tại thời khắc này động tác mạnh mẽ vô cùng, hắn đã sớm núp vào trước cả Lạc Ân Ân rồi.

Tiếp đó, trên chiếc ô vang lên tiếng đùng đùng. Có thứ gì đó từ trên cao ở phía đông rơi xuống, đập vào chiếc ô và mặt đất.

Những thứ rơi xuống đất rõ ràng chính là những con sâu lông đủ mọi màu sắc! Bây giờ thân thể mập mạp của chúng đều đang ngho nghoe, bò khắp nơi. Tràng diện này khiến Cố Phong Hoa nổi da gà khắp người.

“Ân Ân, ngươi cái miệng quạ đen này!” Cố Phong Hoa trừng mắt nhìn Lạc Ân Ân.

“Chuyện không liên quan gì đến ta nha. Ta đâu nói chúng nó tồn tại đâu mà.” Lạc Ân Ân rất ủy khuất.

Cố Phong Hoa đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình hơi đau, quay đầu nhìn lại liền thấy Mập trắng đang tái mặt ôm chặt cánh tay của nàng mà không buông, giống như sắp ngất đi vậy.

“Mỹ nam, ngươi làm gì vậy?” Trong đầu Cố Phong Hoa dâng lên suy nghĩ kì dị, nhưng lại cảm thấy rất không có khả năng.

“Sâu, sâu, sâu kìa! Sâu lông kìa!” Thanh âm của Mập trắng mang theo tiếng nức nở, run rẩy nói. Vừa nói xong, một con sâu từ tán ô rơi xuống bên chân hắn. Mập trắng kêu lên một tiếng thảm thiết, liều mạng chen về phía Cố Phong Hoa.

“Ngươi thế mà sợ sâu róm hả?!” Lạc Ân Ân há hốc miệng, không thể tin nhìn một màn trước mắt, còn sợ thành dạng này, trực tiếp gào lên. Đây không phải là điều mà các nữ sinh nên làm sao?

“Lông rậm, mềm nhũn, nhiều màu sắc, thật đáng sợ......” Mập trắng sắp khóc tới nơi, “Ta, ta không đi, cứu mạng với. Ân Ân, Phong Hoa, các ngươi, ai, ai tới ôm ta đi?”

Cố Phong Hoa: “......”

Lạc Ân Ân: “......”

Thấy vẻ mặt đen trầm của Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân, Mập trắng cuối cùng cũng thành thật: “Ta biết mình nặng, nhưng mà ta thật sự không dám đi. Hu hu, cứu mạng đi, ôm ta đi, muốn ăn cái gì ta cũng đều nấu cho các ngươi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »