Cố Phong Hoa ngẩng đầu nhìn gió tuyết đầy trời đang rơi trên đỉnh đầu, lại nhìn sâu vào Thẩm Như Tư. Thực lực của Thẩm Như Tư đã đạt đến trình độ nào rồi? Vách núi cao như vậy mà hắn mang theo hai người cứ thong thả đi xuống.
“Đi thôi.” Thẩm Như Tư nói xong liền đi về phía trước.
Cố Phong Hoa kéo áo choàng, theo sát đằng sau. Mập trắng cùng Lạc Ân Ân cũng vội vàng đuổi kịp.
Đi bộ ước chừng nửa canh giờ thì đến vách đá trước mặt, hai bên là vách núi gồ ghề loạn thạch, mà phía trước là vách đá khá bằng phẳng. Trước vách đá này có dựng hai chiếc lều nhỏ. Dường như phát giác được sự xuất hiện của họ, trong lều vải chui ra bốn người.
Một lão giả râu tóc bạc phơ hẳn là phó viện trưởng của Lừng Danh Học Viện chuyên hộ tống học viên tới. Cố Phong Hoa quen biết hai người trong ba người còn lại kia. Một người là Chu Hi Lâm, một người là nữ tử có tướng mạo diễm lệ - đồng đội của Chu Hi Lâm kia. Người còn lại là thiếu niên có tướng mạo thanh tú, hẳn là người thay thế khi Giang Tử Y không đến.
Hai phó viện trưởng chào nhau, giới thiệu học viên mình mang tới để quen biết. Phó viện trưởng của Lừng Danh Học Viện họ Hàn tên Bách Du, là một lão giả có khuôn mặt nghiêm túc. Sau khi mấy người Cố Phong Hoa hành lễ, hắn chỉ khẽ gật đầu. Nữ tử có tướng mạo diễm lệ tên là Dư Cẩm Nghiên, thiếu niên thanh tú tên là Phù Chi Thư.
“Sau khi tiến vào bí cảnh, các ngươi đều phải tự mình lo liệu, hết thảy chú ý an nguy của mình.” Hàn Bách Du nghiêm mặt dặn dò, “Bí cảnh này từ khi phát hiện đến giờ đã rất lâu rồi, chúng ta không biết bí cảnh sẽ đóng lại lúc nào, sau khi đóng lại sẽ phát sinh cái gì. Cho nên, lúc các ngươi khám phá hãy ra ngoài càng sớm càng tốt. Nếu như gặp phải điều gì đó không thể ứng phó thì đừng cậy mạnh, an toàn là trên hết.”
Mọi người gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Cố Phong Hoa, thực lực của ngươi là mạnh nhất, hi vọng ngươi có thể thân xuất viện thủ khi cần giúp đỡ.” Hàn Bách Du nhìn Cố Phong Hoa, thỉnh cầu nói.
“Ta biết rồi.” Cố Phong Hoa gật đầu đồng ý.
Dư Cẩm Nghiên lạnh lùng liếc nhìn Cố Phong Hoa, mặc dù không nói ra nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng,
ai cần ngươi giúp chứ? Sau khi giải thích một số vấn đề, hai vị phó viện trưởng liên thủ mở ra cấm chế mà bọn hắn đã bố trí trước đó. Lối vào bí cảnh xuất hiện trước mặt mọi người, đó là một cửa sơn động tối tăm.
Cố Phong Hoa dẫn đầu vào trước, theo sau là Lạc Ân Ân cùng Mập trắng. Bọn Chu Hi Lâm cũng theo sát phía sau.
Sau khi tiến vào sơn động tối tăm, mọi thứ trước mắt đều lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vách đá hai bên. Một lát sau, vách đá xung quanh vặn vẹo, mọi người cảm thấy choáng váng một hồi, khi mở mắt ra lần nữa, hết thảy trước mắt đã thay đổi.
Thật là một bức mỹ cảnh hoa nở xuân về!
Trước mặt là non xanh nước biếc, hồ điệp phiên bay, chim hót líu lo, gió thổi nhẹ còn mang theo hương hoa thơm ngát.
Cố Phong Hoa cởϊ áσ choàng cùng áo bông dày trên người rồi thu vào. Lac Ân Ân cùng Mập trắng cũng cởi y phục ra đưa cho Cố Phong Hoa thu vào.
Dư Cẩm Nghiên bước lên hai bước, vượt qua Cố Phong Hoa mà thẳng tiến về phía trước, hiển nhiên sẽ không đi cùng các nàng.
Chu Hi Lâm nói với Cố Phong Hoa: “Chúng ta sẽ tách ra ở đây, nếu tìm thấy vật gì thì không cần phải xung đột.”
Cố Phong Hoa minh bạch ý tứ của đối phương, gật đầu một cái. Thiếu niên thanh tú tên là Phù Chi Thư gật đầu với Cố Phong Hoa, theo sau Chu Hi Lâm.
Lạc Ân Ân bĩu môi: “Chúng ta còn chẳng muốn đi cùng bọn họ đây.”
Sau khi ba người kia đã đi xa, Cố Phong Hoa nhìn xung quanh một chút, hỏi Lạc Ân Ân cùng Mập trắng: “Các ngươi cảm thấy chúng ta nên chọn bên nào tốt hơn?”
“Bên này đi.” Lạc Ân Ân chỉ về một hướng.