Thẩm Như Tư một mực dẫn ba người Cố Phong Hoa gấp rút lên đường mà không nói cho họ biết sẽ đi đâu. Ba người Cố Phong Hoa cũng không hỏi, mãi đến khi dừng lại dưới chân núi tuyết, bọn Cố Phong Hoa mới mơ hồ đoán được tiểu bí cảnh kia hẳn ở trong ngọn núi tuyết này.
Thời tiết lúc này vốn là ngày hè nóng bức, nhưng khi đến chân núi tuyết thì trở nên băng giá dễ chịu. Không khó để tưởng tượng, lúc tiến sâu hơn vào khu núi này, nhiệt độ không khí sẽ tiếp tục giảm xuống.
Thẩm Như Tư ung dung lấy ra áo bông, nhìn Mập trắng đang trợn to hai mắt, cười vô tội: “Viện trưởng không dặn các ngươi chuẩn bị y phục dày sao? Mặc dù người tu luyện không sợ giá lạnh, nhưng liên tục vận công chống chọi cái lạnh cũng rất lãng phí tinh lực.”
Cố Phong Hoa dám khẳng định, lão già viện trưởng thối tha kia nhất định cố ý không bảo bọn họ chuẩn bị y phục dày.
Tuy nhiên, điều này không làm khó được nàng. Cố Phong Hoa từ mình trong vòng tay trữ vật móc ra áo bông thật dày, thậm chí còn có áo choàng. Đưa cho Lạc Ân Ân một cái, tiếp đó đến phiên Mập trắng liền có chút xấu hổ. Bởi y phục mà Cố Phong Hoa chuẩn bị là y phục kiểu nữ, không có kiểu nam.
“Ráng chịu chút đi. Dù ngươi thịt nhiều nhưng không thể chống lạnh được.” Lạc Ân Ân nhét chiếc áo choàng màu đỏ sậm cho Mập trắng. Mập trắng giật khóe miệng một cái, gì mà “Ta thịt nhiều nhưng không chống lạnh được”, có biết nói chuyện hay không hả!
Cố Phong Hoa tìm kiếm hồi lâu, tìm được chiếc áo bông màu hồng cỡ lớn nhất rồi đưa cho Mập trắng. Mặt Mập trắng đen lên, đánh chết cũng không nhận. Hắn cũng có tôn nghiêm à nha!
Mập trắng chỉ khoác chiếc áo choàng màu đỏ sậm kia, nghiến răng nghiến lợi, lão già viện trưởng thối tha này quả nhiên không phải là người tốt lành gì. Về sau ai ở trước mặt hắn lại thổi phồng viện trưởng anh minh thần võ, vạn người kính ngưỡng, hậu đức lưu quang gì gì đó, hắn nhất định phun người kia một trận!
Ngựa chiến lưu tại trấn nhỏ dưới chân núi, bốn người họ đi bộ lên núi. Người trong trấn nhỏ chỉ cho rằng mấy người này đến đây để rèn luyện nên cũng không hỏi nhiều, bởi lúc trước cũng có một đợt học viên lên núi rồi.
Càng đi lên núi, nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống. Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng xoá. Bốn người từng bước từng bước đi lêи đỉиɦ núi. Không lâu sau, trời bắt đầu có tuyết. Nói chính xác thì chắc hẳn trên đỉnh núi luôn luôn có tuyết rơi, hơn nữa tựa hồ gió tuyết không hề nhẹ.
“Thẩm viện trưởng, chúng ta còn phải đi bao lâu?” Mập trắng lạnh run cầm cập, âm thanh cũng run rẩy.
“Nhanh thôi, nhanh thôi.” Thẩm Như Tư vẫn cười híp mắt.
“Câu nói này, ngươi đã nói tám lần rồi.” Mập trắng ai oán nói.
“Chúng ta đến rồi.” Thẩm Như Tư ngừng lại bước chân, nhìn về phía trước.
Cố Phong Hoa nhìn về phía trước theo ánh mắt của Thẩm Như Tư, thấy một cây cầu treo đung đưa qua lại trên hai vách đá.
“Tại đầu cầu bên kia?” Mập trắng hỏi.
“Không.” Thẩm Như Tư vẫn cười híp mắt, nói xong câu này, hắn bỗng nhiên duỗi chân đá Mập trắng xuống vách núi. Mập trắng rớt xuống hét a a a a thảm thiết. Không đợi Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân lấy lại tinh thần, Thẩm Như Tư mỗi tay xách một người, mũi chân điểm một cái, nhảy xuống.
Tiếng gió rít vang lên bên tai, phong tuyết đầy trời trước mắt khiến người ta khó nhìn rõ. Tuy nhiên, ngược lại thấy rõ Mập trắng vẫn đang rơi kia. Mà thời điểm Mập trắng rơi xuống còn không quên quấn chặt chiếc áo choàng đỏ thẫm. Nhìn thấy ba người Cố Phong Hoa vượt qua hắn mà rơi xuống phía dưới, Mập trắng ngậm miệng lại không kêu la nữa. Hắn minh bạch chỗ cần đến chắc hẳn ở dưới cầu treo, chỉ là phương thức xuống dưới quá mức đột ngột cùng hung tàn.
Cảm giác mất trọng lực không kéo dài quá lâu, Thẩm Như Tư nhanh chóng thành công mang các nàng bình ổn xuống đất, đặt các nàng ra sau, lại đưa tay ra tiếp Mập trắng đang rơi xuống.