Phần thưởng dành cho người đứng đầu cực kì hậu hĩnh, xa xa quăng người đứng sau mấy con phố, đây cũng là một phương thức tạo động lực. Người đứng đầu vĩnh viễn chỉ có một. Như vậy, chỉ khi thẳng tiến không lùi, không ngừng trở nên mạnh mẽ mới có thể đứng trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống thương sinh.
Lễ trao giải vô cùng long trọng, giải nhất do hiệu trưởng của hai học viện cùng nhau trao tặng, hoàng đế hiện thân mở miệng động viên.
Đãi ngộ như vậy, đối với một đám thiếu niên mười mấy tuổi là vinh dự tối cao. Rất nhiều học viên đều nhìn Cố Phong Hoa đứng trên đài với ánh mắt hâm mộ, ước gì mình có thể đứng ở vị trí đó.
Ba ngày sau cuộc so đấu, người của Lừng Danh Học Viện trở về. Giang Tử Y lưu luyến không muốn rời đi, nhưng nhớ lại lời hứa không mạnh hơn Cố Phong Hoa sẽ không đến tìm nàng. Cho nên, mỗi bước rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Cuộc đại tái tranh tài của tân sinh hai học viện đã kết thúc, nhưng nhiệt độ một mực không hề giảm bớt, toàn bộ kinh thành đều sôi nổi thảo luận về việc Cố Phong Hoa nguyên lai là thiên tài. Cố Phong Hoa vừa ra khỏi cửa sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý từ mọi người.
Lạc Ân Ân nằm trên giường mấy ngày, cuối cùng cũng có thể xuống giường. Thời điểm Cố Phong Hoa hời hợt nói cho Lạc Ân Ân rằng nàng đã báo thù, đánh gãy tám cái xương sườn của Phiền An Băng, Lạc Ân Ân đỏ hoe hai mắt, nàng quay mặt qua chỗ khác, lau mắt của mình. Tiếp đó một mặt kiên định nhìn Cố Phong Hoa: “Phong Hoa, ta nhất định sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, để một ngày nào đó ta cũng có thể bảo hộ ngươi!”
Cố Phong Hoa mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lạc Ân Ân: “Ừ, ta sẽ chờ ngày đó, ngươi tốt nhất cố gắng nha.”
Lạc Ân Ân dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng ngời.
Sau trận đấu này, Cố Phong Hoa cuối cùng cũng phát hiện một số chỗ tốt. Đó là không còn con ruồi vo ve vo ve trước mặt mình nữa, những nam tử trước kia thấy nàng liền muốn lên lấy lòng, bây giờ thấy nàng đều tránh sang một bên theo bản năng, căn bản không cần Lạc Ân Ân đánh đuổi bọn hắn như trước mà đã tự động tránh ra rồi.
Ánh mắt ái mộ đều biến thành ánh mắt sợ hãi. Không có cách nào, một màn Cố Phong Hoa đánh Phiền An Băng thành chó thực sự khắc sấu vào ký ức của bọn hắn, hiện tại vẫn còn nhớ rõ ràng đây.
“A, nam nhân! Thực là giỏi thay đổi.” Lạc Ân Ân khịt mũi một cái, nhìn một nam tử trước đây luôn tiến tới lấy lòng, bây giờ lại rúc vào xó xỉnh với vẻ mặt “các ngươi không nhìn thấy ta”, khinh thường nói.
“Ta đã sớm nói rồi, biết chân diện mục của ta sẽ không thích ta nữa đâu.” Cố Phong Hoa ôn hoà cười nói, ngược lại rất vui vẻ nhìn cục diện như vậy.
Ngay lúc này, Lục Tử Thần đi tới trước mặt hai người, ánh mắt khi hắn nhìn Cố Phong Hoa không còn tràn đầy thâm tình như trước, mà là vô cùng phức tạp, có giằng co, có tiếc hận và tiếc nuối.
“Phong Hoa, viện trưởng bảo các ngươi đi tìm ông ấy.” Lục Tử Thần đứng trước mặt Cố Phong Hoa, mở miệng nói.
“Chúng ta?” Cố Phong Hoa nghi hoặc.
“Ta đã thông tri cho Quân Lan Sinh. Tiểu đội hạng nhất các ngươi, viện trưởng tìm các ngươi có việc.” Lục Tử Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Phong Hoa, tâm tình phức tạp.
“Được, cám ơn điện hạ.” Cố Phong Hoa cười cười, Lạc Ân Ân cũng nói tiếng cảm ơn, hai người liền rời đi.
Lục Tử Thần đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Cố Phong Hoa hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
Thời điểm Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân tới chỗ viện trưởng, Mập trắng đã ở đó.
Nhiễm Hồng Tuyết cười híp mắt bảo hai người đóng cửa lại, đi vào ngồi xuống.
Sau khi ba người họ ngồi xuống, khuôn mặt vừa mới tươi cười của Nhiễm Hồng Tuyết đột nhiên biến sắc, sắc mặt ông tối sầm đến nỗi gần như nhỏ giọt nước, hung tợn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Cố Phong Hoa, ngươi cấu kết làm việc xấu cùng với tiểu tử Dạ Vân Tịch kia, thắng rất sảng khoái đúng không?”
“Ai nha, viện trưởng, ngài nói gì vậy, ta nghe không hiểu nha.” Cố Phong Hoa nở nụ cười vô hại, cực kì thuần khiết vô tội.