Chương 67: Chờ ta trở nên mạnh mẽ quay về cưới ngươi

Cố Phong Hoa trở lại khu vực chờ của tuyển thủ, ngồi lại bên cạnh Mập trắng. Mập trắng mỉm cười gật đầu với Cố Phong Hoa, Cố Phong Hoa lộ ra nụ cười hiểu ý.

Giang Tử Y trợn mắt nhìn Cố Phong Hoa, há to miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình dường như không nói được câu nào. Hắn nhớ tới lời mà tên béo Quân Lan Sinh vừa nói với hắn.

Ngươi yên tâm, chỉ với đầu óc này của ngươi, Phong Hoa sẽ không bao giờ coi trọng ngươi đâu.

Bây giờ nghĩ lại câu này, Giang Tử Y cảm thấy trước đây mình ngu xuẩn muốn chết. Nếu Cố Phong Hoa biết không đánh lại được sẽ có thể nói những lời tàn nhẫn đó sao? Rõ ràng là không thể! Cố Phong Hoa vẫn luôn có sự tự tin mạnh mẽ, nên nàng có tư cách đó. Nực cười chính mình còn lấy cớ vì tốt cho nàng, muốn nàng bỏ quyền.

Nghĩ đến đây, cả người Giang Tử Y như đóa hoa đang héo rũ. Ngay khi Mập trắng cho rằng người này cuối cùng cũng nhận rõ sự thật, sẽ không quấy rầy Cố Phong Hoa nữa, ai biết hắn tự dưng đầy máu sống lại như được tiêm máu gà, nhìn Cố Phong Hoa, khí phách nói: “Phong Hoa, ta nhất định sẽ nỗi lực để trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ vượt qua ngươi, trở thành người xứng đáng với ngươi! Lần này ta trở về sẽ chăm chỉ tu luyện, ngươi hãy đợi ta trở nên mạnh mẽ hơn để quay về cưới ngươi nha.”

Không, ta không hề có hứng thú với ngươi. Cố Phong Hoa nghiêm túc nhìn Giang Tử Y, lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, chừng nào ngươi chưa mạnh hơn ta thì đừng nên xuất hiện trước mặt ta.”

Vậy lần này trở về, e rằng sẽ là vĩnh biệt. Mập trắng ở trong lòng nói vô cùng khẳng định.

Giang Tử Y lại lầm tưởng Cố Phong Hoa đang cho hắn sự hứa hẹn, hắn cao hứng gật đầu, một mặt vui vẻ, nắm chặt song quyền: “Yên tâm, về đến nhà ta nhất định sẽ khổ luyện học hành, sớm ngày tới cưới ngươi.”

Cố Phong Hoa không đành lòng nhìn dạng ngu xuẩn của Giang Tử Y nữa, quay đầu nhìn sang bên khác.

Ngô Vĩnh Tuấn một lần nữa nhìn Giang Tử Y với ánh mắt lo lắng thiểu năng trí tuệ, nhịn không được vỗ vai Giang Tử Y, thấm thía nói: “Vị tiểu ca này, ngươi biết không, làm người thì nên có lòng tự trọng.”

“Có ý gì?” Giang Tử Y nhíu mày.

“Không có gì.” Ngô Vĩnh Tuấn thu tay lại, xua xua tay, “Đi đi, trận tiếp theo chính là ngươi rồi.” Bỏ đi, có vài người sống một cách khờ khạo cũng rất tốt.

Giang Tử Y và Chu Hi Lâm đều đứng dậy, bước lên đài tỷ thí. Kỳ thực, hai người này đã đối đầu ở Lừng Danh Học Viện rồi. Chu Hi Lâm chỉ kém Giang Tử Y có một chiêu. Cho nên lần này Chu Hi Lâm muốn cố gắng thử lại lần nữa, muốn giành chiến thắng trước Giang Tử Y một bước.

Tuy nhiên, trái với mong muốn, Giang Tử Y vẫn thắng hiểm Chu Hi Lâm như cũ. So với trận đấu giữa Cố Phong Hoa cùng Phiền An Băng, trận đấu này kém hơn rất nhiều. Kỳ thực cũng không thể nói là không đặc sắc, chỉ là Cố Phong Hoa đã khiến mọi người rung động quá lớn, đã khiến mọi người phải mất thật lâu mới tỉnh hồn lại, còn không ngừng thảo luận về vấn đề thực lực của Cố Phong Hoa. Cố Phong Hoa rõ ràng chưa dùng hết toàn lực để đấu với Phiền An Băng, kiếm của nàng cũng chưa ra khỏi vỏ.

Trận đấu giữa Giang Tử Y với Cố Phong Hoa, Giang Tử Y bỏ quyền, hắn rất tự giác, biết mình đánh không lại Cố Phong Hoa. Dùng lời của hắn tới nói chính là hắn cũng muốn giữ thể diện, bị “vợ tương lai” đánh thành chó trước mặt nhiều người như vậy sẽ mất mặt cỡ nào chứ.

Trận đấu giữa Chu Hi Lâm với Phiền An Băng, Chu Hi Lâm không chiến mà thắng, bởi Phiền An Băng còn đang nằm trên giường chưa tỉnh lại. Mặc dù cuộc tranh tài sáu cặp cuối bảng cũng đặc sắc, nhưng vẫn ít rung động hơn nhiều so với trận đấu của Cố Phong Hoa. Suốt thời gian tranh tài, tất cả mọi người đều nghị luận về Cố Phong Hoa.

Kết quả cuối cùng của cuộc tranh tài, Cố Phong Hoa đứng nhất, Giang Tử Y đứng thứ hai, Chu Hi Lâm đứng thứ ba, Phiền An Băng đứng thứ tư.