Chương 66: Sôi trào!

Trên khán đài, sắc mặt hoàng đế ngược lại rất bình tĩnh, chỉ là sự kích động ở đáy mắt có chút đè nén không được. Hắn biết mà, hắn biết Cố Phong Hoa tuyệt đối không phải củi mục. Có bốn ca ca cường đại như vậy, thì muội muội của họ sao có thể không có tư chất được. Thật sự là quá tốt, Hưng Hoa Quốc lại xuất hiện một trụ cột nhân tài khác rồi.

“Cái này, cái này có quá đáng lắm không?” Một vị phó viện trưởng của Lừng Danh Học Viện không khỏi mở miệng. Cách làm này của Cố Phong Hoa cũng quá tàn nhẫn, rõ ràng có thể một kiếm đánh Phiền An Băng xuống đài tỷ thí mà.

“Trước đây thời điểm Phiền An Băng ngược đánh những người khác, sao ngươi lại không nói câu quá đáng ấy đi?” Nhiễm Hồng Tuyết cười híp mắt nhìn vị phó viện trưởng kia, vân đạm phong khinh nói, “Ta cảm thấy học viên Phiền An Băng của các ngươi nói rất có lý, chính là ngươi yếu thì bị ta đánh liền đáng đời. Câu nói này, ừm, vô cùng hay. Hắn đang sâu sắc lý giải chân lý của câu nói này mà.”

Vị phó viện trưởng của Lừng Danh Học Viện mới mở miệng kia lập tức đỏ mặt, không dám nói câu nào nữa, xấu hổ cúi đầu.

Vệ Hải Vân liếc nhìn Nhiễm Hồng Tuyết, người này vẫn không chịu ăn nửa điểm thua thiệt nào như cũ, kể cả về mặt ngôn ngữ.

Trên đài tỷ thí, cả người Phiền An Băng đã đầy máu, nằm trên mặt đất thở dốc như chó.

“Ta nói, ta sẽ không gϊếŧ ngươi. Ngươi xem ta đã giữ lời, có đúng không nào?” Cố Phong Hoa mỉm cười, duỗi chân đá vào Phiền An Băng đang không nói nên lời, bỗng nhiên sắc mặt trở nên vô cùng băng lãnh, “Nhớ kỹ, đυ.ng phải người của ta thì ta sẽ hoàn trả gấp mười lần.”

Nói xong câu này, Cố Phong Hoa một cước đá mạnh Phiền An Băng ra khỏi đài tỷ thí. Dưới đài lập tức có người tới cứu trị.

Cố Phong Hoa đứng trên đài, tay áo không gió mà tung bay, vẻ băng lãnh trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn như thần thánh bất khả xâm phạm.

Trận này, Cố Phong Hoa thắng, còn thắng rất triệt để. Nhưng từ đầu đến cuối, hắc sắc cự kiếm của nàng chưa rời vỏ bao giờ!

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, đều kinh ngạc nhìn Cố Phong Hoa trên đài. Các trọng tài cũng ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, hồi lâu không lấy lại tinh thần.

Có một người ngược lại rất bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn đông nhìn tây. Người này chính là Ngô Vĩnh Tuấn, hắn đang âm thầm đếm có bao nhiêu người bị trật khớp hàm.

“Ta thắng chưa?” Cố Phong Hoa quay đầu nhìn trọng tài, lên tiếng hỏi.

“Thắng, thắng.” Trọng tài cảm thấy đầu lưỡi mình có chút thắt nút.

“Vậy tại sao còn chưa tuyên bố?” Trên mặt Cố Phong Hoa lại hiện lên nụ cười xinh đẹp ôn hoà.

Trọng tài lại cảm thấy toàn thân ơn lạnh, vội vàng lớn tiếng tuyên bố: “Trận này, Cố Phong Hoa của Lăng Thiên Học Viện thắng!”

Dưới đài, có người sợ hãi đến sắp tè ra quần. Đó chính là Mã Hồng Phi! Hắn bây giờ vừa sợ vừa may mắn. Lúc trước hắn chưa bị Cố Phong Hoa một kiếm đâm chết, thực sự là vận khí quá tốt rồi. Hắn thầm thề trong lòng, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố Phong Hoa nữa, tuyệt đối không!

Cố Phong Hoa chậm rãi bước xuống đài tỷ thí, một lúc sau, mọi người mới lấy lại tinh thần. Tiếp đó, toàn bộ quảng trường đều sôi trào tựa như nước sôi.

Cố Phong Hoa lại là thiên tài ngàn năm hiếm có, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nàng cũng không phải là tiểu bạch hoa nhỏ bé yếu ớt, nhìn nàng hung hăng báo thù cho bằng hữu, quả thực đơn giản, đơn giản -- Quá ngầu rồi! Bọn họ cũng muốn có bằng hữu cường đại lại bao che khuyết điểm như thế.

Bây giờ không còn ai hoài nghi Cố Phong Hoa không phải ngự thú sư nữa, mà đều sợ hãi thán phục. Nguyên lai Cố Phong Hoa là Thánh Sư cũng là ngự thú sư! Chỉ là vẫn giấu kín thực lực mà thôi.

Nếu như Cố Phong Hoa biết họ nghĩ như vậy, lại muốn kêu oan, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc ẩn giấu thực lực cả, chỉ là cho tới nay chưa có cơ hội xuất thủ mà thôi.