Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Phi Lâm Thiên

Chương 64: Xem kịch vui

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phiền An Băng nhìn thanh hắc sắc cự kiếm trong tay Cố Phong Hoa, sắc mặt xấu xí:”Ngươi có ý gì? Xem thường ta mà không rút kiếm?”

Thanh cự kiếm trong tay Cố Phong Hoa vẫn chưa được rút ra khỏi vỏ! Những dải băng màu đen quấn thân kiếm cùng vỏ kiếm lại với nhau, hoàn toàn không rõ thanh kiếm trông như thế nào. Hơn nữa, điều kỳ lạ là những dải băng màu kia thế mà không bị kiếm của Phiền An Băng chém đứt!

“Đúng đó, ta xem thường ngươi. Ngươi còn chưa xứng để ta rút kiếm.” Cố Phong Hoa mỉm cười, nụ cười của nàng luôn lộ vẻ thanh tú mềm mại, khiến người ta không thể sinh nổi ra ác cảm. Nhưng lời nói của nàng lại tràn đầy trào phúng.

Sắc mặt Phiền An Băng càng thêm khó coi, đối phương nhiều lần ngông cuồng mở miệng nhục nhã như thế, hắn sao có thể nhịn xuống được?

“Tự tìm chết!” Phiền An Băng bỗng dùng chân phải bước lên một bước, dùng sức đạp mạnh, khí thế cả người hắn lập tức thay đổi, đột nhiên đề thăng, hai mắt bắt đầu đỏ lên.

Dưới đài rối loạn xôn xao, ai cũng đều nhìn ra, Phiền An Băng tựa hồ có thủ đoạn bất phàm gì để đề thăng thực lực của mình, cũng không biết có gây thương tổn cho cơ thể hay không.

Bọn Giang Tử Y đã từng thấy qua nên ngược lại biết: “Đây là trạng thái khát máu của Phiền An Băng, hắn sẽ hung tàn như dã thú, thực lực có thể trong nháy mắt tăng lên cửu phẩm. Làm sao bây giờ? Phong Hoa không phải là đối thủ của hắn, bây giờ bỏ quyền còn kịp đó.” Giang Tử Y nói xong lời này, lo lắng nhìn Cố Phong Hoa. Mặc dù thực lực của Cố Phong Hoa khiến hắn kinh ngạc, nhưng Phiền An Băng tựa hồ hơn hẳn một bậc. Vậy phải làm sao đây? Tiểu mỹ nhân nũng nịu bị đánh sẽ làm hắn đau lòng.

Ngô Vĩnh Tuấn nhìn Giang Tử Y với ánh mắt lo lắng thiểu năng trí tuệ, không nói gì.

Mập trắng thì hoàn toàn không để ý đến Giang Tử Y, mà nhìn chằm chằm lên đài, ánh mắt vô cùng băng lãnh.

“Ngươi không phải là bằng hữu tốt của Phong Hoa hả? Tại sao ngươi tuyệt không gấp gáp, nhanh chóng để Phong Hoa bỏ quyền chứ?” Giang Tử Y vội vàng nói với Mập trắng.

Mập trắng lúc này mới bố thí một cái ánh mắt cho Giang Tử Y, cười lạnh nói: “Ngươi yên tâm, chỉ với đầu óc này của ngươi, Phong Hoa sẽ không bao giờ coi trọng ngươi đâu.”

“Ngươi có ý gì?” Giang Tử Y đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là nổi giận đùng đùng nói.

“Ý trên mặt chữ, tự xem đi.” Mập trắng không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục nhìn về phía đài tỷ thí.

Giang Tử Y cũng quay đầu nhìn lại đài tỷ thí, liền thấy Cố Phong Hoa cùng Phiền An Băng đang giao thủ lần nữa!

Ai cũng nhìn ra Phiền An Băng không giống bình thường, đương nhiên cũng thấy bạch quang trên người hắn càng thêm chói mắt, tám hạt Thánh Châu trên trán đã biến thành tám hạt thật cùng một hạt giả, cộng lại thành chín hạt Thánh Châu. Chín hạt Thánh Châu nhanh chóng xoay tròn, hai mắt Phiền An Băng xích hồng, cơ bắp trên người nổi gân xanh, khí thế không ngừng tăng lên.

Trên khán đài, Vệ Hải Vân, viện trưởng của Lừng Danh Học Viện liếc nhìn Nhiễm Hồng Tuyết, muốn thấy được bộ dáng hắn cau mày, kết quả lại nhìn thấy hắn đang mỉm cười mong đợi.

“Ngươi đang mong đợi điều gì vậy?” Vệ Hải Vân vấn đạo. Đấu Thánh cửu phẩm chỉ sợ là thực lực cao nhất trong dàn tân sinh. Mặc dù cửu phẩm này là giả, nhưng cũng không thể khinh thường.

“Xem kịch vui.” Nhiễm Hồng Tuyết cười híp mắt nói.

“Kịch vui gì......” Vệ Hải Vân vừa nói xong, quay đầu nhìn về phía đài tỷ thí, âm thanh liền im bặt.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Hắn nhìn thấy trên người Cố Phong Hoa đang bạo phát thanh sắc quang mang!!!

Chẳng lẽ ta hoa mắt? Vệ Hải Vân tại thời khắc này bỗng có chút hoài nghi chính mình, hắn chớp mắt thật mạnh, cuối cùng xác nhận mình không có hoa mắt, thanh sắc quang mang đang bộc phát trên người Cố Phong Hoa đúng là thuộc về Pháp Thánh.
« Chương TrướcChương Tiếp »