Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Phi Lâm Thiên

Chương 63: Nhiều tiếng hô kinh ngạc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh trọng kiếm này khi ở trong tay nhỏ nhắn xinh xắn của Cố Phong Hoa càng lộ vẻ to lớn hơn.

Có vẻ như thanh kiếm của Cố Phong Hoa được lấy ra từ vòng tay trữ vật của nàng.

Trong nháy mắt, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Cố Phong Hoa không phải là ngự thú sư hả?

Nàng biết sử dụng kiếm không?

Chẳng lẽ nàng là Thánh Sư sao?

Có khả năng ư?

“Ngươi là Thánh Sư?” Phiền An Băng nhìn thanh kiếm trong tay Cố Phong Hoa, lại càng thêm hưng phấn.

Cố Phong Hoa không trả lời vấn đề này của hắn, mà là nở nụ cười xinh đẹp, âm thanh bình tĩnh: “Chúc mừng ngươi thành công chọc giận ta, để cho ta muốn tự tay báo thù cho Ân Ân.”

“Ân Ân?” Phiền An Băng nghi hoặc, chợt cười nhạo nói, “Là đối thủ trước đó của ta à. Nữ tử ngu xuẩn, nàng ta yếu thì đáng bị vậy. Ta không gϊếŧ nàng ta, ngươi báo thù gì chứ?”

“Cho nên ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi nha.” Cố Phong Hoa vẫn ôn hoà cười, nhưng lời nói lại tàn khốc khó tả.

Nhưng ta sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp mười lần nỗi thống khổ mà ngươi gây ra cho Lạc Ân Ân.

“Chỉ bằng ngươi?” Phiền An Băng rất muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha.

Tuy nhiên, ngay sau đó, tiếng cười của Phiền An Băng đột nhiên im bặt, phảng phất giống một con vịt bị bóp cổ vậy. Hắn trừng lớn mắt! Bởi vì trước mắt hắn, Cố Phong Hoa đang vung kiếm công kích trực tiếp vào mặt hắn! Tốc độ nhanh đến mức khiến hắn kinh hãi. Sau một đạo tàn ảnh, Cố Phong Hoa đã xuất hiện trước mặt hắn.

Phiền An Băng giơ kiếm đỡ đòn.

“Keng!” Binh khí giao nhau phát ra thanh âm sắc bén.

Phiền An Băng lui về phía sau hai bước mới đứng vững thân hình.

Hắn kinh ngạc nhìn Cố Phong Hoa. Khi thấy trên trán của Cố Phong Hoa hiện ra tám hạt Thánh Châu màu trắng, ngược lại thấy hơi yên tâm.

Mặc dù rất ngạc nhiên khi biết Cố Phong Hoa thế mà thật sự là Thánh Sư, nhưng sau khi thấy thực lực của Cố Phong Hoa giống hắn, hắn cũng không sợ.

Hai người tách ra, đứng vững lần nữa.

Nhưng dưới đài đã nhiều tiếng hô kinh ngạc.

“Cố Phong Hoa là Thánh Sư!”

“Đấu Thánh bát phẩm, ta không có nhìn lầm chứ?”

“Ai nói Cố Phong Hoa là củi mục không thể tu luyện vậy ?”

“Nàng là ngự thú sư hay là Thánh Sư? Má ơi, ta thật không phải đang nằm mơ chứ...... Đau quá, ngươi mẹ nó nhéo ta làm cái gì?”

“Ngươi có đau không? Vậy ta cũng không phải đang nằm mơ rồi.”

“Đồ điên, ngươi tự nhéo chính ngươi đi chứ.”

Ngô Vĩnh Tuấn ngồi bên cạnh Giang Tử Y, so với Giang Tử Y đang kích động, hắn bình tĩnh hơn nhiều. Ha ha, Đấu Thánh bát phẩm á? Cố Phong Hoa không phải Đấu Thánh bát phẩm đâu, nàng nhưng là Pháp Thánh chân chính đấy! Thật chịu chơi!

Chung Uyển Oánh, người đang đứng trong đám đông, trên mặt đã không còn một tia huyết sắc. Cố Phong Hoa lại là Đấu Thánh bát phẩm, vượt xa thực lực của nàng ta. Là “khuê trung mật hữu” duy nhất của nàng, nàng ta lại không hề biết chuyện gì cả.

“Uyển Oánh, ngươi không phải có quan hệ rất tốt với Cố Phong Hoa sao? Ngươi trước đó luôn nói nàng không thể tu luyện để chúng ta không nên xem thường nàng, ngươi trước đó đang đùa chúng ta sao?” Thiếu nữ bên cạnh Chung Uyển Oánh nhìn hằm hằm vào Chung Uyển Oánh, bất thiện vấn đạo.

Chung Uyển Oánh há to miệng muốn nói gì đó, nhưng kết quả lại không nói ra được gì.

Nàng ta có thể nói gì đây? Nói nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giao hảo với Cố Phong Hoa, nàng ta chỉ đang giả vờ? Nói Cố Phong Hoa đã sớm biết chuyện này nên lá mặt lá trái với mình, nàng ta căn bản cũng không biết thực lực chân chính của Cố Phong Hoa?

Những điều này, nàng ta có thể nói sao?

Mập trắng ngồi cạnh Ngô Vĩnh Tuấn, hắn cũng nằm trong hạng 6 của hạng 10. Hắn bây giờ đang nhìn Phiền An Băng trên đài với vẻ mặt lạnh lùng. Ngày hôm đó, Lạc Ân Ân toàn thân đầy máu nhưng trong mắt tràn đầy quật cường, hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Phiền An Băng chính là người đã đánh Lạc Ân Ân đến nỗi vẫn đang dưỡng thương trên giường. Phiền An Băng rõ ràng có thể đánh bật Lạc Ân Ân khỏi đài tỷ thí và dành chiến thắng, hoặc nhường Lạc Ân Ân nhận thua. Nhưng hắn khăng khăng không làm vậy, mà một kiếm lại một kiếm giày vò Lạc Ân Ân đã nói không ra lời, thậm chí không cho Lạc Ân Ân cơ hội nhận thua.

Mập trắng nhớ rất rõ thảm trạng của Lạc Ân Ân khi đó, càng nhớ rõ vẻ phẫn nộ mà Cố Phong Hoa đang cố gắng kìm nén dù khuôn mặt vẫn hiện sự bình tĩnh.

Hôm nay, ăn miếng trả miếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »