Khi Cố Phong Hoa cùng Phiền An Băng đứng trên đài tỷ thí, khán giả dưới đài đều trở nên phấn khích.
“Cố Phong Hoa, xem ra sau cuộc thi chúng ta không cần tranh tài nữa.” Phiền An Băng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Đúng nha, thực sự đáng tiếc. Có nhiều cao thủ đang theo dõi như vậy, ta muốn ra tay tàn nhẫn cũng không dễ rồi.” Cố Phong Hoa ôn hoà cười, âm thanh dễ nghe tựa như thanh tuyền.
“Nói khoác không biết ngượng.” Nụ cười trên mặt Phiền An Băng tiêu thất, trong mắt dâng lên một tia khói mù.
“Ta thế nhưng rất nghiêm túc đó.” Cố Phong Hoa vẫn cười ôn hoà như cũ.
“Kiêu căng.” Phiền An Băng giận quá hoá cười. Ngay cả Cố Phong Hoa, người mà hắn mảy may cảm giác không thấy tu vi đối phương, cũng dám ngạo mạn trước mặt hắn như vậy.
Dưới khán đài, có người nhìn Cố Phong Hoa bằng ánh mắt oán độc, cuối cùng không khỏi mở miệng hét lên: “Lão đại, đập nát mặt của nàng đi.” Người lên tiếng chính là đồng đội của Phiền An Băng, là nữ tử có tướng mạo diễm lệ kia. Lần đầu gặp Cố Phong Hoa, nàng ta đã cảm thấy không vừa mắt rồi. Vẻ đẹp của Cố Phong Hoa hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp của nàng ta, mà hầu hết nam tử đều ưa thích loại vẻ đẹp mảnh mai khơi dậy ham muốn bảo hộ của bọn hắn, chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay để che chở. Còn đối với vẻ diễm lệ của nàng ta sẽ không có tâm tư đơn thuần như vậy. Đây chính là lý do lớn nhất khiến nàng ta căm ghét Cố Phong Hoa.
Phiền An Băng lại không để ý tới, chỉ lạnh lùng âm hiểm nhìn Cố Phong Hoa: “Hy vọng ngươi ngay từ đầu đừng khóc lóc hô hào bỏ quyền.”
“Ngươi thế mà cướp lời kịch của ta.” Cố Phong Hoa trợn mắt, rất kinh ngạc nói. Sau khi nhìn thấy Phiền An Băng thay đổi sắc mặt, Cố Phong Hoa lại cười gằn từng chữ, “Ta hy vọng ngươi bất kể thế nào đi nữa cũng sẽ không bỏ quyền. Nam tử nên có chút tôn nghiêm, ngươi nhất định sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng, có đúng không?”
Thời điểm Cố Phong Hoa nói lời này, Phiền An Băng không nghe thấy trong giọng điệu của nàng có chút tàn khốc khó phát giác được.
“Dưới trường hợp của ngươi?” Phiền An Băng cười nhạo một tiếng, “Sự huyễn tưởng của ngươi thật đáng bội phục.”
Cố Phong Hoa không nói nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía trọng tài đạo sư, khẽ gật đầu, ra hiệu có thể bắt đầu.
Đạo sư đảm nhiệm trọng tài có ba vị, dù sao cũng là trận chung kết.
Ba vị trọng tài trăm miệng một lời tuyên bố: “Trận đấu bắt đầu, Cố Phong Hoa của Lăng Thiên Học Viện đấu với Phiền An Băng của Lừng Danh Học Viện.”
Sau khi trọng tài tuyên bố, Phiền An Băng từ từ nhếch môi, trên mặt đã lộ ra nụ cười dữ tợn. Hắn chậm rãi rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa vào Cố Phong Hoa.
Trên chỗ ngồi tuyển thủ, Giang Tử Y đã không nhịn được mà trực tiếp đứng lên. Hắn rất muốn cầu xin Phiền An Băng thủ hạ lưu tình, thế nhưng hắn cùng với Phiền An Băng không có bất kỳ giao tình gì, mà còn có chút mâu thuẫn. Nếu hắn mở miệng thì chỉ có thể ra hiệu quả ngược. A, tiểu mỹ nhân của hắn sắp bị đánh rồi, thực sự đau lòng chết hắn!
“Giang Tử Y, ngươi yên tâm, trạng thái khát máu của lão đại có thể phải một lát nữa mới xuất hiện. Có lẽ, Cố Phong Hoa còn không cần tới lúc lão đại lộ ra trạng thái khát máu?” Chu Hi Lâm bên cạnh nhìn bộ dáng nóng nảy của Giang Tử Y, cười khẩy nói.
Ngoài mặt là an ủi, nhưng trên thực tế là đang bổ đao. Hắn đã nhiều lần chứng kiến trạng thái khát máu của Phiền An Băng. Thời điểm đó, Phiền An Băng hung hãn như dã thú, thực lực cũng bỗng nhiên tăng mạnh. Tiểu mỹ nhân nũng nịu sao có thể là đối thủ của con dã thú này được? Lo chết đi được.
Mọi người đều cho rằng Cố Phong Hoa sẽ lấy tiểu bạch hoa trên tai xuống, chỉ huy Yêu thực của mình chiến đấu như những lần tranh tài trước đó. Nhưng mà, không có!
Trong tay Cố Phong Hoa bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm từ hư không. Là một trọng kiếm cực lớn quấn đầy vải đen!