Ngô Vĩnh Tuấn ngồi xổm một bên, ngẩng đầu nhìn trời với vẻ mặt thâm trầm, nhìn lại, thở dài một hơi, trầm thấp mà chậm rãi nói: “Vận mệnh nhiều thăng trầm, anh hùng khí đoản......”
“Lão đại à, đây không phải lần đầu phải nhận thua trước Cố Phong Hoa, sẽ không mất mặt đâu.”
“Nói chung, quen thuộc là tốt.”
“Kỳ thực lão đại ngươi muốn như vậy, vận may này của ngươi cũng coi là tốt. Ngươi tự động từ bỏ khả năng bị đánh, người khác không biết không từ bỏ, nhất định sẽ bị đánh.”
Mấy đồng đội của Ngô Vĩnh Tuấn vây quanh hắn xì xì xèo xèo an ủi hắn, nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ an ủi! Hắn cảm thấy đau lòng và buồn bực hơn.
Ngô Vĩnh Tuấn bỏ quyền thi đấu với Cố Phong Hoa, ngược lại không gây nên sóng gió gì, dù sao Cố Phong Hoa đã thắng hắn một lần.
Mà trong mắt người khác, vận khí của Cố Phong Hoa tốt đến nghịch thiên. Đối thủ của nàng đã có bao nhiêu người bỏ quyền rồi?
Chung Uyển Oánh cắn răng như muốn nát, mỗi đối thủ của nàng đều mạnh hơn so với người trước. Mà lần này, nàng ta chẳng cần giả bộ đáng thương đóng vai yếu đuối hy vọng đối phương tha cho mình một lần, bởi đối thủ lần này của nàng ta là Mập trắng!
Mập trắng dữ tợn cười cười, siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng crắc crắc vang dội rồi rút kiếm ra. Chờ trọng tài hô bắt đầu tranh tài, Mập trắng lao đến như một viên đạn pháo đang phóng ra.
Chung Uyển Oánh có thực lực lục phẩm khi đối mặt với Mập trắng đánh không chút lưu tình có thực lực thất phẩm, thua không chút hồi hộp, còn bị đánh thành đầu heo!
Hình ảnh quá mức đẫm máu, đến mức khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Mập trắng vốn đã không có tâm tình thương hương tiếc ngọc, bây giờ đối mặt với Chung Uyển Anh, người luôn đào hố cho Cố Phong Hoa, thì càng không có ý định hạ thủ lưu tình.
Đối với bọn nam tử thích Chung Uyển Oánh, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, Mập trắng đã bị đâm thành cái sàng rồi. Nhưng mà, rất đáng tiếc là không thể!
Cho nên sau khi chiến thắng, Mập trắng dương dương đắc ý tiêu sái xuống đài tỷ thí, đi tới trước mặt Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân, nhe răng nở nụ cười: “Ta ngầu không?”
“Ngầu lòi đến ngây người luôn! Đệ nhất mỹ nam không ai khác chính là ngươi!” Lạc Ân Ân vui vẻ đến mức suýt vỗ tay khen hay.
Cố Phong Hoa mỉm cười: “Làm tốt lắm.”
Cuộc tranh tài càng ngày càng đặc sắc, sự kỳ vọng của mọi người cũng càng ngày càng cao.
Bốn danh sách cho vòng chung kết cuối cùng đã được công bố.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng bại trận nên bỏ lỡ cơ hội vào chung kết.
Cố Phong Hoa thì được bước vào.
Cố Phong Hoa, Giang Tử Y, Phiền An Băng, Chu Hi Lâm, ba người cuối cùng đều là học viên của Lừng Danh Học Viện, Cố Phong Hoa đã gặp ba cả ba người họ. Giang Tử Y không nói, Phiền An Băng chính là đội trưởng đội đứng đầu cuộc rèn luyện tranh tài của Lừng Danh Học Viện, Chu Hi Lâm là đội viên, chính là nam tử có tướng mạo âm nhu kia.
Ba ngày sau, trận chung kết mới bắt đầu, ba ngày này sẽ cho mọi người thời gian nghỉ ngơi lại sức.
Mà Cố Phong Hoa đang thần bí hề hề nói với Lạc Ân Ân cùng Mập trắng: “Các ngươi muốn phát tài không?”
“Muốn!”
“Cái này còn cần hỏi sao? Muốn chứ!”
“Đi, chúng ta đi đặt cược. Cứ đặt cược cho ta là được rồi.” Cố Phong Hoa cười hehe.
“Đánh cược?! Có người mở bàn cược hả?” Mập trắng trợn mắt, “Ở học viện mở bàn cược không phải là xấu sao? Nếu viện trưởng phát hiện, không phải sẽ bị nghiêm trị à?”
“Đúng vậy, loại hành vi này bị học viện nghiêm cấm mà? Tự mình đánh cược, hậu quả rất nghiêm trọng đó.” Lạc Ân Ân cũng lo lắng bất an nói.
Cố Phong Hoa bĩu môi: “Yên tâm, sẽ không đâu. Lăng Thiên Học Viện cởi mở hơn các ngươi tưởng nhiều. Nếu ngươi không hiểu đánh cược, ra ngoài bị lừa đến đồ lót cũng không thừa thì đó mới làm mất mặt của Lăng Thiên Học Viện.”
Mập trắng cùng Lạc Ân Ân trợn tròn mắt, cảm giác bọn hắn đối với Lăng Thiên Học Viện tựa hồ hiểu biết quá ít?