Tạ Thế Quốc ngơ ngác nhìn Cố Phong Hoa, lại nhìn Tiện Tiện thả Huyết Nham ra. Huyết Nham nằm tê liệt xuống đất, gian khổ thở hổn hển, cặp mắt của hắn chua xót lợi hại, nước mắt cuối cùng nhịn không được mà cuồn cuộn lăn dài. Hắn thẳng tắp đứng vững, làm đại lễ với Cố Phong Hoa, thành khẩn nói: “Đa tạ Cố tiểu thư thủ hạ lưu tình, càng cảm tạ Cố tiểu thư dạy bảo.”
Nói xong câu này, hắn đứng lên, nhìn trọng tài, gằn từng chữ nói: “Ta thua, tâm phục khẩu phục.”
Tạ Thế Quốc bước từng bước nặng nề về phía Huyết Nham, nhìn Huyết Nham nằm tê liệt vô lực thở dốc, hắn cảm thấy vô cùng tự trách. Nếu không phải Cố Phong Hoa thủ hạ lưu tình, liệu Huyết Nham sẽ còn sống đến bây giờ không? Vừa nghĩ tới khả năng đáng sợ như vậy, hắn cắn chặt môi mình.
Huyết Nham đã biến thành tiểu hồng xà, Tạ Thế Quốc cẩn thận nhặt nó lên. Tiểu hồng xà dùng đầu dụi vào ngón tay của Tạ Thế Quốc, như thể đang an ủi hắn. Sau khi Tạ Thế Quốc cùng Huyết Nham trao đổi, bèn mở to mắt nhìn Tiện Tiện. Nguyên lai, gốc Yêu thực này thật sự tự nguyện đi theo Cố Phong Hoa sao? Lời nói ngay từ đầu của Cố Phong Hoa đều là sự thật.
Lời nói và hành động của Cố Phong Hoa khiến Tạ Thế Quốc minh bạch, mình quả thật đã bị che mắt. Ác độc? Nghĩ đến những lời nghĩa chính ngôn từ của hắn lúc đầu, thực sự buồn cười. Mà Cố Phong Hoa lại không hề tính toán đến những lời ấy, đánh trả một cách lưu tình. Lòng dạ rộng lương cùng khí độ cao thượng như vậy làm hắn thật mặc cảm.
Khi đạo sư tuyên bố Cố Phong Hoa thắng trận đấu này, rất nhiều người mới hồi thần lại.
Sau cuộc tỷ thí với ngự thú sư Tạ Thế Quốc, cuộc đối thoại giữa hai người khiến nhiều người đều mê mang. Cố Phong Hoa đến cùng có là Ngự Thú Sư không? Thực lực của nàng rốt cuộc là như thế nào?
Điều này khiến nhiều người bắt đầu chú ý đến Cố Phong Hoa, đều ở đây chờ mong trận tranh tài tiếp theo của nàng.
Cố Phong Hoa từ lúc bắt đầu không được coi trọng ở vòng sơ loại đến bây giờ đã lọt vào vòng bán kết, vượt qua dự kiến của nhiều người. Nhất là có không ít người đã bỏ quyền khi gặp nàng, hí kịch hóa khiến người ta cảm khái vạn phần.
Đương nhiên, có một số người cho rằng Cố Phong Hoa chính là ỷ vào sắc đẹp câu dẫn, cho nên những nhân tài này đã bỏ quyền để cho nàng thắng.
Ai tung tin đồn nhảm này, Cố Phong Hoa dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến là ai.
“Đồ điên.” Lạc Ân Ân nghe được mấy lời đồn ấy, tức thành cá nóc, “Tuyệt đối là Chung Uyển Oánh trà xanh này tung tin đồn nhảm, về sau có cơ hội ta nhất định sẽ đập nát mặt nàng ta!”
“Có gì mà tức giận, mồm dài trên người họ, họ muốn nói gì thì nói thôi.” Cố Phong Hoa bình tĩnh dùng thìa múc dưa hấu ăn, “Không ngon bằng dưa hấu Vân Tịch đưa ngày hôm đó. Đoán chừng hắn ngày đó đưa tới đều là cống phẩm hoàng gia.”
“Tạ Thế Quốc nói ngươi không có cùng Tiện Tiện ký khế ước, làm những người kia đều xác định ngươi không phải Ngự Thú Sư.” Mập trắng ăn dưa hấu không tao nhã như Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân, mà là hắn cắt dưa hấu thành từng miếng, tay trái một cái tay phải một cái gặm hai bên, tiếp đó mơ hồ nói không rõ, “Lần này có thứ để xem rồi. Chờ cái ngày bọn ngu xuẩn ấy nhìn thấy thực lực chân chính của Phong Hoa sẽ trật khớp hàm cho coi.”
Chạng vạng hôm nay, ba người tụ tập tại chỗ cũ sâu nhất trong rừng cây ăn dưa hấu. Người tu luyện không trọng khẩu dục, ngoại trừ kẻ ăn hàng như bọn Cố Phong Hoa.
Danh sách vòng bán kết được đưa ra, ba người Cố Phong Hoa đều vào bán kết, Chung Uyển Oánh cũng vậy. Còn Ngô Vĩnh Tuấn tuy thua Cố Phong Hoa nhưng hắn đã thắng mấy trận tranh tài khác, cuối cùng thành công lọt vào bán kết. Song, vận mệnh đối với hắn rất tàn nhẫn, khi sắp xếp số đối chiến ở bán kết, lại xếp hắn với Cố Phong Hoa cùng một bảng.