Chương 54: Cưỡng ép thêm hí kịch cho nàng

Đối thủ trận tiếp theo của Cố Phong Hoa cũng là một Ngự Thú Sư. Từ”cũng” này đương nhiên là do những người cho rằng Cố Phong Hoa là Ngự Thú Sư thêm vào.

Trận đấu giữa Ngự Thú Sư với Ngự Thú Sư cũng rất thú vị, cho nên có rất nhiều người đến xem.

Đối thủ là học sinh của Lừng Danh Học Viện, yêu thú của hắn là một con huyết mãng khổng lồ. Khi không ở trạng thái chiến đấu sẽ là một con tiểu xà, được chủ nhân quấn trên cánh tay.

Kỳ thực tất cả Ngự Thú Sư, một khi khảo thí có thánh linh căn, thành công tu thành Ngự Thú Sư sẽ có một không gian dành riêng cho yêu thú để đặt yêu thú của mình. Chỉ có điều, rất nhiều Ngự Thú Sư vì bồi dưỡng cảm tình với yêu thú của mình, bình thường sẽ không bỏ yêu thú của mình vào không gian yêu thú, mà là mang theo bên người.

Ngự Thú Sư cùng yêu thú của họ có cảm tình rất sâu, tâm ý tương thông, là ký kết bình đẳng khế ước. Yêu thú chính là bằng hữu, thân nhân của họ. Ngự Thú Sư có giá trị vũ lực hơi thấp chủ yếu dựa vào yêu thú của mình để phòng ngự cùng công kích. Cho nên, có tình cảm sâu sắc với yêu thú của mình là một hiện tượng rất phổ biến.

Đối thủ của Cố Phong Hoa tên là tạ Thế Quốc. Hắn bây giờ đang tức giận nhìn Cố Phong Hoa.

Trên mặt Cố Phong Hoa hiện lên dấu chấm hỏi, trận đấu còn chưa bắt đầu, người này vì sao một bộ làm như bản thân thiếu nợ hắn rất nhiều tiền vậy? Mình có quen người này đâu?

“Cố Phong Hoa, cửu ngưỡng đại danh.” Tạ Thế Quốc cơ hồ nghiến răng nói ra những lời này.

“A.” Cố Phong Hoa thản nhiên nói, “Nhưng mà ta không biết ngươi.”

“Người tùy ý giam cầm Yêu thực như ngươi căn bản không xứng đáng được gọi là Ngự Thú Sư. Ngươi có tư cách gì tự xưng là Ngự Thú Sư chứ?” Tạ Thế Quốc trừng mắt với Cố Phong Hoa, “Yêu sinh nhi có linh là bằng hữu, là thân nhân của Ngự Thú Sư chúng ta. Mà ngươi dùng thủ đoạn nào đó cưỡng ép khiến gốc Yêu thực này vì ngươi sở dụng. Thực sự quá...... quá ác độc!” Nghĩ nửa ngày, Tạ Thế Quốc cuối cùng cũng nghĩ ra một từ thích hợp. Ác độc, đúng vậy, hành vi Cố Phong Hoa ép buộc gốc Yêu thực kia chính là ác độc!

Cố Phong Hoa nhìn trân trân không nói nên lời.

Tình huống gì đây?

Người này cưỡng ép tăng thêm nhiều hí kịch cho nàng như vậy là có ý gì?

Thủ đoạn nào cưỡng ép gốc Yêu thực này làm việc cho ta? Cố Phong Hoa lặp lại câu nói này trong đầu, tiếp đó khóe miệng giật một cái, nói với Tiện Tiện: “Có nghe thấy không? Có người đang bất bình vì ngươi đấy. Hay là ngươi bây giờ nhanh cút đi cho ta, tự do bay lượn đi.”

“Đừng mà, chủ nhân, ngài không thể thả ta đi được. Ngài sao có thể vì thằng não tàn này mà giận lây sang ta chứ? Ngài bớt giận đi mà, đừng tính toán với thằng thiểu năng trí tuệ này.” Tiện Tiện đều muốn khóc. Chuyện này là như thế nào vậy? Thực sự là tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Tiện Tiện nịnh hót, thậm chí còn lấy tôn xưng “ngài” để vận dụng.

“Vì sao ngươi lại nghĩ ta ép buộc gốc Yêu thực này?” Cố Phong Hoa co quắp khóe miệng, hỏi Tạ Thế Quốc.

Tạ Thế Quốc cắn răng: “Người khác nói, nhiều người nói như vậy sao có thể là giả được?”

Cố Phong Hoa lần này còn không dùng ánh nhìn quan tâm thiểu năng, trực tiếp dùng ánh nhìn phỉ nhổ thiểu năng. Người khác nói cái gì thì là cái đó sao? Đại huynh đệ, ngươi đây là ngu đến mức tình trạng gì đây?

“Tiểu Hoa hoa, ta hôm nay sẽ cứu ngươi ra, về sau ngươi không cần chịu bị Cố Phong Hoa hành hạ nữa.” Tạ Thế Quốc nói xong liền ném con tiểu hồng xà được quấn trên tay ra. Con tiểu hồng xà đột nhiên biến lớn giữa không trung, thành một con huyết mãng khổng lồ, tê tê phun lưỡi rắn, hai con ngươi thằng đứng lóe hồng quang, vô cùng dữ tợn.

“Ta cứu ngươi cái đầu á!” Tiện Tiện thật sự muốn khóc đến lụt, tên ngu xuẩn này muốn tự sát hả?