Chương 5: Một đoá trà xanh thật lớn

“Chung tiểu thư, ngươi biết rõ cơ thể của tiểu thư nhà ta yếu đuối, ngươi làm sao còn lớn tiếng như vậy, hù dọa tiểu thư thì sao?”

Thạch Lưu cuối cùng cũng bắt được cơ hội mở miệng, giương mắt nhìn Chung Uyển Oánh, lửa giận đều nhanh chóng phun ra ngoài.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Tiểu thư, ngươi muôn ngàn lần không thể có việc.” Bình Quả đỡ Cố Phong Hoa, như sắp khóc tới nơi, sau đó quay đầu giảng với Chung Uyển Oánh, “Chung tiểu thư, tiểu thư nhà ta cần nghỉ ngơi, sẽ không tiễn ngươi.”

Nói xong, Thạch Lưu cùng Bình Quả vội vàng đỡ Cố Phong Hoa rời đi.

Chung Uyển Oánh đứng tại chỗ, thị vệ phụ cận đều dùng ánh mắt khiển trách để nhìn nàng, trong mắt đều lộ ra một ý tứ: nữ tử ngươi sao cay nghiệt như vậy, tại sao phải khi dể tiểu thư nhà ta.

Sắc mặt Chung Uyển Oánh biến từ trắng đến xanh, cuối cùng mặt đen lên rồi rời đi.

Cố Phong Hoa bên này hơi đi xa nàng ta liền vung tay hai nha hoàn ra, chính mình từ từ đi về thư phòng.

Giọng nói của Tiểu Bạch Hoa vang lên trong đầu Cố Phong Hoa: “Chủ nhân, ta không tin ngươi không nhìn ra chân diện mục của Chung Uyển Oánh. Ngươi vẫn chịu đựng không đánh nàng ta? Ngươi rõ ràng có thể khiến nàng ta ngậm miệng chỉ bằng một đầu ngón tay.”

“Gấp cái gì? Trước đó thời điểm mới quen nàng ta, tứ ca đã nói loại người như nàng ta là trà xanh biểu điển hình, để cho ta tiếp xúc và quan sát nhiều hơn.” Cố Phong Hoa mãn bất tại hồ đáp Tiểu Bạch Hoa, “Nhị ca nói Chung Uyển Oánh là loại đẳng cấp tính toán rất cao, để cho ta nhìn nhiều, về sau lại xuất hiện người có thuộc tính trà xanh biểu, ta liền tùy ý nghiền ép gϊếŧ trong nháy mắt.”

“Các loại, trà xanh biểu có nghĩa là gì?” Tiểu Bạch Hoa nghi hoặc, ra vẻ kẻ dưới không ngại học hỏi.

"Đã sớm nói để cho ngươi đọc nhiều sách. Những cuốn sách mà các ca ca thả ở chỗ ta, ngươi một bản đều không xem có phải hay không?” Cố Phong Hoa chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, “Cả ngày chỉ biết đánh đánh đánh, thủ đoạn của trà xanh không phải chỉ đánh liền có thể giải quyết. Ngươi căn bản không thể tưởng tượng, loại sinh vật này một khi phát huy sở trường sẽ có lực sát thương lớn đến bao nhiêu.”

Tiểu Bạch Hoa nghe chóng mặt, chần chờ vấn đạo: “Vậy làm sao đối phó loại sinh vật này?”

“Lấy đạo của người trả lại cho người, núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi cho rằng các ca ca giữ lại nàng ta, để nàng ta nhảy nhót cả ngày trước mặt chúng ta cũng chỉ là vì ác tâm chúng ta thôi sao?” Cố Phong Hoa khinh bỉ, khẩu khí quở mắng Tiểu Bạch Hoa, “Chúng ta mạnh hơn nàng ta, nhưng trực tiếp đánh nàng ta, người khác sẽ đồng tình nàng ta rồi khiển trách chúng ta. Chúng ta phải làm là đánh nàng mà mọi người đều nói đánh thật hay, còn phải hận không thể đánh giúp chúng ta!”

Làm một gốc Yêu Thực, Tiểu Bạch Hoa làm sao biết nhân loại nhiều cong cong nhiễu vòng như vậy. Mới đầu còn nghe có chút như lọt vào trong sương mù, nhưng về sau nó chậm rãi lĩnh ngộ được tinh hoa, hơn nữa tại trên đường hắc hoá một đi không trở lại. Đây là nói sau.

“Cô gái này chính xác rất đáng ghét, mỗi lần nghe nàng ta nói chút nghĩ một đằng nói một nẻo, ta đều rất kỳ quái và đều muốn ói, vì sao nàng ta tuyệt không thấy buồn nôn chính mình, hoàn toàn không có chuyện gì.” Tiểu Bạch Hoa suy tư.

“Cho nên ta nói, loại sinh vật trà xanh biểu này vô cùng đáng sợ. Nhưng mà không có việc gì, coi như xem kịch đi. Đại ca nói, diễn kỹ của Chung Uyển Oánh có thể so với ảnh hậu. Ai nha, đã quên ngươi không biết cái gì gọi là ảnh hậu. Ngược lại ngươi biết diễn kỹ của những con hát trong rạp hát đều không tốt bằng nàng ta là được.” Sau khi Cố Phong Hoa hiếm thấy kiên nhẫn giải thích những thứ này cho Tiểu Bạch Hoa, liền đi thư phòng xem sách.

Các ca ca trước đó chuẩn bị rất nhiều sách, nhưng tựa hồ hiện thế không có những sách này, nàng cũng không thuận tiện lấy ra, đều đặt ở trong vòng trữ vật, tự cầm ra xem. Tiểu Bạch Hoa cũng lại gần xem sách, mặc dù không có hứng thú với những thứ này của loài người, nhưng chủ nhân nói xem nhiều sách có chỗ tốt, vậy xem nhiều một chút đi.

.

Cố Phong Hoa tiến nhập Lăng Thiên Học Viện với thành tích hạng nhất, không người nào biết được chân tướng. Tại đủ loại suy đoán, ngày tựu trường của Lăng Thiên Học Viện đã đến.

Trước cửa ra vào, Cố Phong Hoa ôm lấy Cố thừa tướng đang tiễn đưa nàng, lúc này mới xoay người lên xe ngựa rồi rời đi. Cố thừa tướng nhìn bóng xe ngựa đi xa, trước mắt dần dần mông lung, nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt. Tiểu Phong Hoa của ông rốt cuộc phải giương cánh bay cao, đi đến phiến bầu trời thuộc về nàng.

Cửa chính Lăng Thiên Học Viện, lúc này, ngựa xe như nước, kín người hết chỗ, rất nhiều người đến đưa tin, càng nhiều hơn chính là tới đưa tiễn.

Cố Phong Hoa xuống xe ngựa, hướng xa phu cùng nha hoàn khoát tay: "Được rồi, trở về đi trở về đi.” Lăng Thiên Học Viện không cho phép mang bất luận người hầu nào, cho dù thân phận đắt trọng cỡ nào cũng không cho phép.

Xa phu cùng Thạch Lưu, Bình Quả tràn đầy lo lắng nhìn tiểu thư “yếu đuối” nhà mình từng bước một hướng đến cửa chính Lăng Thiên Học Viện. Đại môn kia trong mắt bọn hắn tựa như một trương huyết bồn đại khẩu, cắn nuốt tiểu thư mất rồi.

“Lão gia làm sao lại yên tâm nhường tiểu thư một thân một mình đi học viện như vậy.” Thạch Lưu lau nước mắt, khóc thút thít nói.

“Đúng thế, nếu tiểu thư bị bắt bạt thì làm sao bây giờ? Các thiếu gia, vì sao không trở lại chứ.” Xa phu đại hán tử ngưu cao mã cũng nén nước mắt. Tiểu thư là kiểu người yếu đuối, chưa ăn đắng bao giờ, mà hiện tải phải đi học viện một mình.

Bọn hắn cũng biết, người trong học viện có mang ác ý đối với tiểu thư thật sự không ít. Tỉ như Phùng Nguyên Thi của phủ Tướng quân, tỉ như Thạch Bình Phong của phủ Binh bộ Thượng thư, tỉ như Trương Ngọc Tuyết của nhà Lễ bộ Thị lang, tỉ như Trần Mỹ Dung quận chúa của nhà Lễ Thân vương......

Càng nghĩ, mặt hai người càng xanh xao.

Không! Tiểu thư, ngươi mau trở lại, đừng đi học viện, chúng ta hồi phủ! Trở về đi mà!

Cố Phong Hoa lúc này đã vào học viện, hoàn toàn không biết nha hoàn cùng xa phu nhà mình đang điên cuồng hò hét trong lòng.

Sau khi tiến vào đại môn liền thanh tịnh rất nhiều, dù sao những gia thuộc đến đây đưa tiễn không được phép tiến vào học viện. Cố Phong Hoa thẳng đường đi tới, nhìn toà học viện sừng sững ngàn năm không ngã, khi tiến vào đại môn liền thấy người dẫn dắt chỉ đường cho tân sinh, nàng đang muốn thuận đường đi đến, sau lưng truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, cách nàng càng ngày càng gần.

“Cố Phong Hoa!” Một tiếng bén nhọn quát lạnh từ phía sau lưng truyền đến.

Cố Phong Hoa làm lơ, tiếp tục co cẳng đi lên phía trước. Nhưng người sau lưng lại nhanh chóng tiến lên, ngăn cản đường đi của nàng.

Cố Phong Hoa nhìn người ngăn ở trước mắt nàng, mặt không đổi sắc. A, người này khá quen, là ai tới? Mặc dù không xác định thân phận người trước mắt, nhưng có thể khẳng định rằng người trước mắt lai giả bất thiện.

“Ngươi là ai?” Cố Phong Hoa nói ra một câu làm cho đối phương suýt chút nữa hộc máu. Nhìn đối phương lộ vẻ táo bón, Cố Phong Hoa cũng không chấp nhặt, nhiều người trong kinh thành nhìn nàng không vừa mắt, nếu mỗi người nàng đều để ý, có mệt hay không? Người này nhìn khá quen, dường như là người phía trước lúc công khai bảng danh sách muốn chế giễu sao?

“Cố Phong Hoa, ngươi giả vờ cái gì mà giả vờ? Mặc kệ ngươi dựa vào thủ đoạn gì để tiến vào Lăng Thiên Học Viện, sau này chờ xem.” Thiếu nữ trước mắt một mặt vặn vẹo nói chuyện chính là Phùng Nguyên Thi của phủ Tướng quân, nàng cũng thuận lợi thông qua khảo hạch tiến nhập Lăng Thiên Học Viện.

Cố Phong Hoa thở dài trong lòng, cùng Tiểu Bạch Hoa chửi bậy: “Loại người này mà ở trong truyện cung đấu nhất định sống không quá tập đầu tiên.”

"Hả? Chính là mấy quyển truyện mà đại ca ngươi tìm tới cho ngươi sao? Hình như, loại người không có đầu óc ngay từ đầu liền nhảy ra, kêu là gì nhỉ? Người qua đường Giáp? Không đúng, gọi là pháo hôi.” Tiểu Bạch Hoa bắt đầu nồng nhiệt hồi tưởng lại thoại bản cung đấu đã xem lúc trước. Những người âm mưu thủ đoạn thực sự là tầng tầng lớp lớp, nó thích, ha ha.