Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Phi Lâm Thiên

Chương 23: Mỹ nhân cứu anh hùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi trong rừng cây, Cố Phong Hoa híp mắt thích ý. Mặc dù ánh nắng buổi trưa rất gay gắt, nhưng cánh rừng cây lại vô cùng rậm rạp nên chỉ còn chút ánh dương xuyên qua kẽ lá, càng đi vào trong càng mát mẻ. Ở chỗ sâu nhất trong rừng, Cố Phong Hoa tìm được một chỗ hơi bằng phẳng, bắt đầu chuẩn bị đâu vào đấy để nướng lợn hoa.

Lợn hoa không có lông, nên Cố Phong Hoa chỉ cần mổ ra rửa sạch là được. Rưới nước sốt lên lợn hoa rồi đặt lên đống lửa, tiếp đó Cố Phong Hoa quay người đi bày biện bàn ghế, chuẩn bị hoa quả các thứ, một hồi lại quay người đi tới thỉnh thoảng xoay chuyển giá đỡ một chút. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Lạc Ân Ân cùng Mập trắng tới ăn thôi.

“Chủ nhân, ta cũng muốn ăn nữa.” Tiện Tiện nói trong đầu Cố Phong Hoa.

“Ờ ha, sao ta lại quên mất ngươi nhỉ.” Cố Phong Hoa có chút ảo não nói.

Nghe thấy giọng điệu ảo não của Cố Phong Hoa, Tiện Tiện thầm vui vẻ chủ nhân đang tự trách mình không nghĩ đến việc cho nó ăn nên sau một khắc liền không vui nữa.

“Sao ta lại quên mất sức lao động của ngươi chứ. Đi nướng cho ta, một lát nữa nhớ rưới nước sốt lên đấy.” Lời nói của Cố Phong Hoa khiến trái tim nhỏ bé của Tiện Tiện tan nát.

Sau một khắc, Tiểu bạch hoa Tiện Tiện buồn khổ dùng dây leo dài của mình cuốn lấy vỉ nướng lên rồi chậm rãi xoay vỉ nướng, lại thỉnh thoảng u oán nhìn Cố Phong Hoa đang nằm võng xem sách cách đó không xa.

Nó là một gốc Yêu Thực mà, hu hu, nó thật sự rất ghét lửa, chủ nhân thế mà để mình gần lửa như vậy. Chủ nhân thật sự không thích mình, hu hu hu......

Cố Phong Hoa không để ý đến hí kịch tinh Tiểu bạch hoa, mà là tràn đầy phấn khởi xem thoại bản mà các ca ca tìm cho nàng. Tiếp đó, nhanh chóng xem đến say mê.

Tiện tiện nghiêm túc xoay vỉ nướng, nhìn chủ nhân đang thoải mái đọc sách ở một bên, trong lòng ứa nước mắt. Hu hu, nó cũng muốn ngồi võng lắc lư, nó cũng muốn xem mấy cuốn sách hay ho đó.

Một người một Yêu thực, một đứa say mê đọc sách, một đứa lơ đãng nướng thịt, tiếp đó nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau mơ hồ nhưng bọn họ không hề để ý tới.

Kết quả là bi kịch......

Khi Tiện Tiện kịp phản ứng, vỉ nướng trước mặt đã bị ai đó đập té xuống đất, hai tên áo đen đuổi gϊếŧ hắn đang tràn đầy sát khí xông tới. Tiện Tiện nhìn con lợn sữa quay bị nện trên đất, cả đóa hoa đều không tốt. Mới vừa rồi lợn sữa quay còn thơm ngào ngạt nhỏ giọt dầu, bây giờ bị nện trên mặt đất thảm không nỡ nhìn, tràn đầy bụi bẩn. Đống lửa cũng tán lạc một chỗ, khắp nơi đều là tia lửa, bụi đất tung bay.

Chết tiệc!

Tiện tiện bây giờ cảm thấy như trời sập xuống. Nó thế mà khiến thức ăn của chủ nhân nó thích biến thành dạng này, nó sắp bị cắt mất cái bíp rồi. Aaaaa! Đừng mà!

“Yêu thực!” Trong thanh âm có kiêng kị cùng tham lam.

“Tạm thời đừng quản nó, hãy làm việc trước đã.”

Hai tên áo đen là thủ phạm cố ý đè thấp âm thanh như sợ người nhận ra. Trên thân hai người đều không thiếu vết thương, nhưng người ngã xuống đất kia bị thương nặng hơn.

Tiện Tiện co rúm run lẩy bẩy sang một bên, nó chết chắc rồi, nhưng mấy tên này sẽ chết trước nó.

“Ba!” một tiếng, âm thanh đóng sách đột nhiên vang lên.

Tiếp đó là một giọng nói lạnh như băng khiến người ta run rẩy vang lên: “Ai cho các ngươi dũng khí phá hư món ngon của ta?”

Hai tên áo đen lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy một thiếu nữ xinh xắn nhu nhược đang chậm rãi bước xuống võng, từng bước từng bước đi về phía bọn hắn. Gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ khiến người ta liếc nhìn đều sẽ không quên, chỉ có thể muốn nhìn thêm vài lần nữa. Trên mặt của thiếu nữ mang theo nụ cười ôn hoà, một nụ cười khiến người ta hận không thể chết chìm trong đó.

Nhưng khi thiếu nữ từng bước một đến gần, hai tên áo đen kinh hãi phát hiện một cỗ uy áp không gì sánh nổi khiến bọn hắn cơ hồ không thể cử động được.

“Các ngươi, đáng chết.” Cố Phong Hoa nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy câu, tiếp đó hai tên áo đen liền thấy một cỗ tàn ảnh xẹt qua, trong tay thiếu nữ tựa hồ nhiều thêm một thanh vũ khí, tiếp đó là bọn hắn tối sầm mắt, mất đi ý thức.

Cố Phong Hoa giải quyết xong hai tên áo đen phía sau rồi quay đầu nhìn về phía người bị thương nặng đang nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy bên hông người kia có một cái long văn ngọc bội.

Người trong hoàng thất?

Cố Phong Hoa tiến lên, dùng mũi chân lật người này lại. À, còn chưa có chết.

“Đa, đa tạ cô nương cứu giúp......” Người nằm trên đất, chật vật nói ra những lời này.

“Còn trúng độc.” Cố Phong Hoa ngồi xổm xuống nhìn người trên đất, nàng cơ bản đều gặp qua người trong hoàng thất nhưng người này lại rất lạ.

Tiện Tiện lặng lẽ chạy tới, thấy khuôn mặt của người trên đất, toàn bộ cánh hoa đột nhiên duỗi ra. Lại có nam tử tuấn mỹ như vậy??? Thật không thiên lý mà!

Nam tử này tuy rằng lúc này nhìn có chút chật vật, nhưng lại không cách nào che giấu được vẻ tuyệt đại phong hoa của hắn. Này, trường mi nhập tấn, tinh mâu mắt sáng, đôi môi mỏng dưới chiếc mũi cao cho dù có vết máu chảy ra vẫn gợi cảm không thôi. Ấy ấy! Không đúng, ta thế nhưng là một gốc Yêu thực có hướng tính rất bình thường nha! Ta không phải cong, không phải!

Tiện Tiện đột nhiên lắc lắc hoa của mình, lui về phía sau hai bước. Mặc dù người nọ là nam tử đẹp nhất mà nó từng gặp, nhưng đồng tính tương xích, nhân yêu khác đường, không thể không thể!

“Không cần cảm tạ.” Cố Phong Hoa tức giận nói, “Nếu như ngươi ngã lệch đi một chút, ta còn cám ơn ngươi nhiều. Đáng tiếc cho heo sữa quay của ta!” Sự đau lòng nhức óc trong giọng nói ấy khiến nam tử nằm dưới đất cảm thấy rất phức tạp.

Cố Phong Hoa lấy ra một bình sứ nhỏ trong vòng tay trữ vật, đổ ra một viên đan dược, trực tiếp nhét vào miệng nam tử, rất là chê nói: “Ăn đi, ăn đi, ăn xong thì cút nhanh.”

Nam tử tuấn mỹ ăn vào, đan dược trong miệng liền tan ra dị hương, tâm tình càng phức tạp tới cực điểm. Viên đan dược này chỉ sợ là vô giá và không có trong thị trường, bởi sau khi hắn ăn viên đan dược này xong liền rõ ràng cảm nhận được tác dụng của nó. Trong cơ thể, nội tức bất ổn vì ảnh hưởng của độc đã bắt đầu lưu thông, một dòng nước ấm truyền đến tứ chi và xương cốt khiến người ta vô cùng thoải mái.

Đan dược này chẳng những giải độc còn khiến nội tức của hắn càng thêm vững chắc, có thể tưởng tượng được loại đan dược kỳ diệu này có giá trị bực nào, mà thiếu nữ trước mắt thế mà tùy ý cho hắn ăn như vậy.

Điều khiến hắn cảm thấy phức tạp nhất chính là khẩu khí chê bai của thiếu nữ kia, bảo hắn ăn rồi cút nhanh lên...... Hắn nhìn theo ánh mắt tiếc hận của thiếu nữ mà nhìn thịt lợn sữa quay bị nện trên mặt đất, không biết vì sao, hắn bây giờ cảm thấy không được vui vì được cứu mà chỉ có chút hậm hực.

“Cô nương, ta tên là Dạ Vân Tịch, đa tạ ân cứu mạng của cô nương. Không biết phương danh của cô nương là gì, ta nhất định sẽ báo đáp......” Mỹ nam tử tên Dạ Vân Tịch sau khi khôi phục thể lực liền ngồi xuống tại chỗ, đối mặt với Cố Phong Hoa và lộ ra nụ cười chân thành, cảm kích nói.

Không thể không nói, nam tử tên Dạ Vân Tịch này trông khí độ bất phàm, sau khi trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười, mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc, có một loại phong thái khác .

Nhưng mà, trong mắt Cố Phong Hoa, phong thái chói mắt như vậy......
« Chương TrướcChương Tiếp »