Chương 2: Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được

Lục Tử Thần thích Cố Phong Hoa, mọi người đều biết. Hắn đã từng hướng thừa tướng cầu hôn, kết quả bị đại ca của Cố Phong Hoa bắn cho ra ngoài, một điểm mặt mũi đều không cho. Nhưng mà không có người cảm thấy mất mặt, bao gồm chính Lục Tử Thần. Thế đạo này chính là như thế, cường giả vi tôn. Đại ca của Cố Phong Hoa đã mạnh đến mức để cho người ta e ngại cùng tôn kính, mà không phải hâm mộ và ghen ghét.

Mã Hồng Phi nghĩ đến đây, trong lòng giật mình, muốn cưới Cố Phong Hoa, chướng ngại lớn nhất mặc dù không còn, thế nhưng còn có đại hoàng tử. Không được, phải mau tìm tổ phụ đi, tổ phụ thương hắn như vậy, nhất định sẽ nghĩ biện pháp.

Mã Hồng Phi vội vàng nở nụ cười: "Đại hoàng tử điện hạ, thực trùng hợp. Ngươi cũng tới ăn cơm hả? Nếu không phải ta đã ăn xong, ta liền làm chủ mời điện hạ rồi. Bất quá bây giờ ta có việc, ta đi trước.”

Không đợi Lục Tử Thần nói chuyện, Mã Hồng Phi liền tránh thoát cổ áo bị nắm mà bỏ chạy.

Phi, người hèn nhát như thế cũng dám mơ tưởng tiểu thư nhà chúng ta. Hai nha hoàn tại thời khắc này đồng bộ tư duy.

“Phong Hoa, ngươi không sao chứ?” Lục Tử Thần nhìn Cố Phong Hoa, ôn nhu mà hỏi, như sợ thanh âm của mình lớn hù đến Cố Phong Hoa.

“Ta không sao, cảm tạ đại hoàng tử điện hạ đã giải vây.” Cố Phong Hoa mỉm cười, nói khẽ.

“Vậy là tốt rồi, ngươi cũng đến dùng cơm sao, chi bằng...” Câu nói kế tiếp của Lục Tử Thần còn chưa nói ra, Cố Phong Hoa đã đoạn mất.

“Không cần, đại hoàng tử điện hạ, ta thấy điện hạ đã dùng qua, không cần làm phiền điện hạ chi nữa.” Cố Phong Hoa nói xong, không cho Lục Tử Thần cơ hội nói chuyện liền trực tiếp vượt qua hắn đi lên lầu.

Lục Tử Thần quay người si ngốc nhìn bóng lưng Cố Phong Hoa, trong lòng hạ quyết tâm. Hắn thực tình muốn cầu cưới Phong Hoa, trước đây bởi vì có bốn ca ca ở đây, hắn không có biện pháp, nhưng bây giờ các ca ca không ở, hắn có cơ hội. Trước tiên cưới vào cửa, chờ ca ca trở về, khi đó gạo sống đã nấu thành cơm chín, bọn hắn coi như sinh khí chẳng lẽ còn có thể gϊếŧ mình sao? Chỉ có thể toàn lực ủng hộ mình thôi.

Lục Tử Thần đối với vị trí hoàng đế kia không ý nghĩ gì thì đó là giả. Nếu như các ca ca không trở về, hắn liền yên tâm nắm bắt Cố Phong Hoa, nếu như đã trở về vậy càng tốt, hắn liền được trợ lực rất lớn, là một lần liền được bốn cái.

Bốn ca ca cưng chiều Cố Phong Hoa, thế nhân đều biết. Liền từ việc xếp hạng, nhà ai nữ nhi cùng nhi tử không phải là chia xếp hạng? Nhà hắn không phải, Cố Phong Hoa trực tiếp xếp hạng thứ tư đằng sau ca ca mà xưng hô Ngũ tiểu thư. Ở trong nhà những người khác, tất nhiên tách ra xếp riêng là đại tiểu thư nhị tiểu thư.

Được sủng ái như châu như báu, có thể tưởng tượng được sau khi trở thành muội phu của bọn hắn liền trở thành người nhà, tất nhiên sẽ được giúp đỡ hết toàn lực!

Không ít người cùng đánh chủ ý giống như Lục Tử Thần. Bốn ca ca mặc dù không ở đây, nhưng vật mà bọn hắn lưu lại cho Cố Phong Hoa tuyệt đối sẽ không thiếu. Chỉ cần cưới Cố Phong Hoa vào tay, gạo nấu thành cơm, không những có thể nhận được số lớn tài nguyên, nếu như các ca ca trở về, có thể có được bốn ca ca cường đại ủng hộ. Chuyện tốt như vậy đi nơi nào tìm?

Bây giờ trong kinh thành, sóng ngầm phun trào. Một số người có chủ ý đánh cưới Cố Phong Hoa để chiếm đoạt tài nguyên phủ Thừa Tướng và nhận được sự hỗ trợ của bốn ca ca, một số người khác thì muốn bỏ đá xuống giếng, rửa sạch nhục nhã.

Cố Phong Hoa không biết những thứ này, coi như đã biết, nàng cũng không để bụng.

Thời khắc này, nàng đang ngồi trước bàn, ưu nhã ăn mỹ thực. Hai nha hoàn đang bận trước vội sau, người thì nhặt xương cá, người thì đổi món ăn gần đó với món chưa động tới ở chỗ xa hơn.

Hai nha hoàn thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt lo lắng. Tiểu thư vì sao có thể bình tĩnh thong dong như vậy? Trước có sói sau có hổ, các nàng phải làm sao mới có thể bảo vệ tiểu thư đây.

.

Sau khi Cố Phong Hoa ăn uống no đủ, hài lòng trở lại phủ Thừa Tướng, vừa vào cửa thì có thị vệ tiến lên đón.

“Tiểu thư, đại nhân mời ngươi đi qua thư phòng.” Một thị vệ chào đón đi lễ phía sau, nhẹ nói. Chỉ sợ lớn tiếng một chút liền dọa sợ Ngũ tiểu thư nhu nhược.

“Đã biết, ta liền tới đây.” Cố Phong Hoa chậm rãi quay người, mỉm cười đồng ý.

Thị vệ nhìn Cố Phong Hoa mỉm cười liền vội vàng cúi đầu xuống lui sang một bên, sự lo lắng trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được. A, tiểu thư vẫn điềm đạm đáng yêu như vậy, thực sự rất lo lắng cho tiểu thư.

"Ôi trời, vô sỉ vô sỉ, ngươi ngay cả thị vệ đáng thương cũng lừa gạt. Giả trang yếu đuối cái gì, ngươi là người có thể ăn luôn một con trâu ấy chứ.” Trong đầu Cố Phong Hoa vang lên một giọng nói ồn ào, khi dể nàng.

Cố Phong Hoa nhu nhu mỉm cười, đưa tay sửa sang sợi tóc mai trên tai, chứ kì thực đang bấm Tiểu Bạch Hoa trên ấy một cái. Giọng nói ồn ào trong đầu Cố Phong Hoa chính là từ đoá Tiểu Bạch Hoa trên tóc mai này. Nó là một gốc Yêu Thực đã sớm có linh trí, bình thường luôn một bộ dáng vẻ Tiểu Bạch Hoa đừng trên tóc mai của Cố Phong Hoa, người bên ngoài không biết Cố Phong Hoa có một gốc Yêu Thực hiếm hoi này.

“Im miệng! Ta lớn lên luôn như thế này, trách ta sao?” Cố Phong Hoa liếc mắt trong lòng, nàng có muốn như vậy chắc? Thế nhưng nàng sinh ra thì đã là bộ dạng này, kiều kiều nhược nhược, muốn trách thì trách cha mẹ chết sớm được chứ? Lại không thể về lại bụng mẹ sinh ra một lần nữa.

“Gào gào gào! Sảng khoái!” Giọng nói trong đầu hét thảm, chính là Tiểu Bạch Hoa bị bấm một cái. Nó vừa bị bóp một cái, vừa đau vừa sướиɠ, trực tiếp thở gấp, “Lại đến, đừng vì ta là kiều hoa mà thương tiếc ta! A~ a~ tới đi tới đi~~” (Hoa là thực vật sinh zhi khí quan, cũng chính là Đinh Đinh, các ngươi biết được).

Khoé miệng Cố Phong Hoa có chút co lại, không muốn để ý tới đóa tiện hề hề Tiểu Bạch Hoa này nữa.

Sau khi Cố Phong Hoa đi tới thư phòng, liền thấy Cố Thừa tướng đang đứng chắp tay trước kệ sách. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Cố Thừa tướng xoay người lại, phất tay ra hiệu bọn hạ nhân đều lui xuống. Sau đó đóng cửa lại, hướng Cố Phong Hoa vẫy vẫy tay, hiền lành cười.

Không ai biết hai ông cháu tại thư phòng nói chuyện gì.

Ngày thứ hai, kinh thành truyền ra một tin tức làm cho tất cả mọi người ngoác mồm kinh ngạc -- củi mục Cố Phong Hoa mất đi các ca ca che chở muốn chuẩn bị tham gia khảo hạch chiêu sinh của Lăng Thiên Học Viện.

“Cái gì, ngươi nói Cố Phong Hoa muốn tham gia khảo hạch chiêu sinh của Lăng Thiên Học Viện, ngươi nghe lầm không?” Nói chuyện là một thiếu nữ mặc đắt tiền, nàng biểu lộ khoa trương nhìn người nói cho nàng tin tức này.

“Kinh thành đều truyền khắp, ta làm sao có thể nghe lầm?” Tên thiếu niên khác giễu cợt nói. Mấy người bọn hắn đều là người có khúc mắc với Cố Phong Hoa.

“Ha ha ha ha, Cố Phong Hoa không phải là đầu óc vào nước chứ, người nào không biết nàng là phế vật, lại còn dám tham gia khảo hạch chiêu sinh của Lăng Thiên Học Viện.” Sau khi thiếu nữ xác nhận tin tức này, trực tiếp cười lên haha, trong tươi cười tràn đầy ác ý.

“Đoán chừng biết mấy đại ca không ở đây, không có người bảo vệ được nàng, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình, bất quá đáng tiếc, chỉ bằng nàng tiểu thân bản nhược bất kinh phong lại còn muốn vào Lăng Thiên Học Viện, đơn giản là si tâm vọng tưởng.” Thiếu nữ khác cười nhạo nói.

"Nghĩ mất mặt cũng không cần nghĩ không ra như vậy chứ, ha ha ha.” Những người khác cũng cười nghiêng cười ngả.