Chương 108: Quà tặng của tổ phụ

“Tới đây, Tiểu Phong Hoa của tổ phụ, tổ phụ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con rồi.” Cố thừa tướng nói xong, đứng dậy ra hiệu cho Cố Phong Hoa đi theo ông.

Hai người cùng đến thư phòng, sau khi Cố thừa tướng ra hiệu cho Cố Phong Hoa đóng cửa thư phòng lại, ông bèn ngồi xổm xuống sàn ở giữa thư phòng, nhấc một mảnh sàn lên, lộ ra một chiếc hộp đen. Cố thừa tướng lấy chiếc hộp đen ra đặt lên thư án, tiếp đó lấy ra một cây kim đâm vào ngón tay của mình, nhỏ hai giọt máu lên chiếc hộp đen.

Trong đôi mắt nghi hoặc của Cố Phong Hoa, bề mặt hộp đen bập bùng như đang gợn nước. Sau khi gợn nước tiêu thất hoàn toàn, Cố thừa tướng mở hộp đen ra: “Đây là trận pháp của tam ca con làm cho ông, chỉ có máu của ông mới có thể mở được trận pháp này.”

Cố Phong Hoa bừng tỉnh, nguyên lai người bố trí trận pháp này là tam ca. Đại ca am hiểu luyện khí, nhị ca am hiểu luyện đan, tam ca am hiểu trận pháp, tứ ca thì dường như đều biết nhiều thứ. Nếu tam ca là người lập trận thì rất yên tâm, ngoại trừ tổ phụ sẽ không ai có thể mở được.

Cố thừa tướng lấy được một hộp bạch ngọc từ bên trong hộp đen, lại mở nó rồi lấy ra một sợi dây chuyền. Dây chuyền này gần như trong suốt, mặt dây chuyền hình hoa mai, óng ánh như pha lê, không biết nó được làm từ chất liệu gì, trông đẹp vô cùng.

“Đây là bảo vật gia truyền của Cố gia chúng ta, nghe nói nó là một bảo bối nghịch thiên. Nhưng bảo bối này không mang lại vận may cho Cố gia chúng ta, mà chỉ có vận rủi bị diệt môn.” Cố thừa tướng nhìn dây chuyền trong tay, trầm giọng nói, thần sắc phức tạp, “Đây là tưởng niệm cuối cùng của tổ phụ.”

“Thứ này trọng yếu với tổ phụ như vậy, con không thể nhận.” Sau khi Cố Phong Hoa hiểu được lai lịch của sợi dây chuyền trong tay Cố thừa tướng, bèn xua tay cự tuyệt.

“Đối với tổ phụ mà nói, bây giờ quan trọng nhất là con.” Cố thừa tướng nhét sợi dây chuyền vào tay Cố Phong Hoa, “Người ngoài không biết về dị bảo này, chứ kỳ thực nó có hai phần. Một phần là mặt dây chuyền hoa mai trong tay ông, phần nhụy hoa còn lại là ở trong tay nhi tử ông. Lúc đó hài cốt của hắn không còn, nhụy hoa không thấy đâu. Sau khi báo thù cũng không tìm được nhụy hoa kia. Dị bảo cái gì chứ, haiz, con cứ xem như nó là một vật trang sức đẹp đẽ đi. Về sau con ra ngoài thì hãy mang theo cái này, giống như giữ tổ phụ bên mình vậy.”

Cố Phong Hoa nhìn dây chuyền được nhét vào tay mình, chỉ cảm thấy nặng trĩu, càng cảm nhận được sự yêu thương của tổ phụ. Nàng cúi đầu nhìn dây chuyền một chút, quả nhiên thấy dây chuyền không có nhụy hoa, ở giữa có một lỗ nhỏ trống trơn.

“Hãy cất nó vào vòng tay trữ vật đi, mặc dù không ai biết dị bảo này bị chia làm hai, nhưng ai biết liệu có người thật sự nhận ra nó hay không chứ. Vì để không tăng thêm rắc rối, con nên cất kỹ và đừng để lộ ra ngoài.” Cố thừa tướng dặn dò.

Cố Phong Hoa gật đầu cất kỹ dây chuyền, sau đó mới ngẩng đầu nói với Cố thừa tướng: “Tổ phụ, chẳng lẽ Cố gia không còn ai sống sót ngoại trừ ông sao?” Trong tư tâm Cố Phong Hoa vẫn hi vọng Cố gia còn sót lại huyết mạch, không muốn tổ phụ lẻ loi sống một mình trên dời.

“Không còn......” Trên mặt Cố thừa tướng lộ ra nụ cười thê lương, “Trước đây, Cố gia chúng ta cũng là một danh môn vọng tộc, có hơn trăm người. Hơn nữa, Cố gia chúng ta tương đối đặc thù. Phong Hoa, con còn nhớ rõ không? Hồi nhỏ con thấy vết bớt hoa mai trên vai phải của tổ phụ, con còn tưởng rằng đó là một bông hoa thật dính trên đó nên con muốn nhặt nó xuống. Trong huyết mạch của Cố gia chúng ta đều có vết bớt này. Hơn trăm người, chỉ còn lại mình ông.”

Trong lòng Cố Phong Hoa nặng trĩu.

“Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa.” Cố thừa tướng cười cười, sờ đầu Cố Phong Hoa, “Ngày mai sẽ là sinh nhật lần thứ mười lăm của Tiểu Phong Hoa nhà chúng ta, Tiểu Phong Hoa nhà chúng ta đã lớn rồi.”