Chương 103: Giận lây sang Phong Hoa

Ăn điểm tâm xong, bọn họ chuẩn bị lên lớp như cũ. Mà Trác Thanh Ca lại đi theo đám người Cố Phong Hoa, tiếp đó cùng nhau tiến vào phòng học, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Cố Phong Hoa.

Lúc này, ngay cả Mập trắng, người đần độn nhất cũng cảm thấy có chút dị thường.

Cố Phong Hoa hơi quay đầu nhìn Trác Thanh Ca ngồi bên cạnh, còn chưa kịp nói chuyện, Trác Thanh Ca đã mỉm cười nói: “Ôn cũ học mới, ta nghĩ Phong Hoa ngươi sẽ không để ý ta ngồi cạnh ngươi.”

Xưng hô từ “Cố tiểu thư” đến “Cố Phong Hoa”, bây giờ lại đến “Phong Hoa”, thái độ làm quen rõ ràng.

Cố Phong Hoa không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía trên bục giảng. Tiếp đó, nàng đương nhiên phát giác ra có rất nhiều ánh mắt đang lén lút liếc sang đây.

Chung Uyển Oánh ngồi phía trước ngoài mặt bình tĩnh, nhưng ghen tỵ và lửa giận trong mắt đã cháy hừng hực. Dựa vào cái gì? Trước đó là Dạ Vân Tịch, bây giờ là Trác Thanh Ca, vì sao hai người ưu tú như vậy lại nhìn Cố Phong Hoa bằng con mắt khác? Dựa vào cái gì? Chỉ vì Cố Phong Hoa xinh đẹp? Chỉ vì thực lực của Cố Phong Hoa cao cường hơn một chút thôi sao?

Bài giảng hôm nay được giảng bởi một vị nữ đạo sư trẻ tuổi. Vị nữ đạo sư này rất nổi danh trong học viện, bởi nàng xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm, vóc người nóng bỏng nên nhân khí không thấp. Nàng ta vừa tiến vào đã quét mắt một vòng, thấy Trác Thanh Ca ngồi ở phía sau liền sáng mắt lên. Kết quả nhìn thấy Trác Thanh Ca đang nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh, mà thiếu nữ lại lạnh lùng nhìn về phía trước, lông mày của nàng ta nhíu lại.

Cố Phong Hoa nhịn không được mà quay đầu nhìn Trác Thanh Ca đang muốn bắt chuyện với nàng. Không thể không thừa nhận, Trác Thanh Ca rất đẹp trai, anh tuấn bất phàm, ôn tồn lễ độ, khi nói chuyện khiến người ta như mộc xuân phong, khó trách ngay cả nữ đạo sư cũng nhìn hắn bằng con mắt khác.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu vào lớp, im lặng đi nào.” Nữ đạo sư vỗ bàn một cái, một mặt nghiêm túc bắt đầu giảng bài.

Cố Phong Hoa phát hiện, nàng đã đánh giá thấp mị lực của Trác Thanh Ca, bởi vì nữ đạo sư đang giảng bài bỗng nhiên nhắm ngay vào nàng.

“Bạn học Cố Phong Hoa, xin hãy trả lời câu hỏi này. Sự khác biệt cơ bản nhất giữa Đấu Thánh và Pháp Thánh là gì?” Nữ đạo sư khêu gợi mỉm cười nhìn Cố Phong Hoa.

Cố Phong Hoa đứng lên, mỉm cười đáp lại, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại đủ để mọi người trong phòng học đều có thể nghe thấy: “Điểm khác biệt cơ bản nhất chính là Pháp Thánh mạnh hơn Đấu Thánh ạ.”

Nữ đạo sư nghẹn một cái, nàng ta căn bản không nghĩ tới Cố Phong Hoa thế mà lại trả lời như vậy.

Trác Thanh Ca ngồi bên cạnh Cố Phong Hoa hơi nhấc khoé miệng, hiện lên nụ cười yếu ớt. Nữ đạo sư nhìn thấy càng thêm tức giận.

“Như vậy, Cố Phong Hoa ngươi làm sao đột phá Pháp Thánh vậy? Ta nghĩ ngươi sẽ không ngại chia sẽ tâm đắc của mình với mọi người ha.” Nữ đạo sư tức giận trong lòng nhưng không lộ ra mặt, mà là tiếp tục mỉm cười hỏi.

Vừa nói ra câu này, mọi người trong phòng học đều biểu hiện sắc mặt khác nhau. Mặc dù học viện lấy dạy học làm chủ, nhưng những chuyện liên quan tới đột phá quá mức huyền diệu cùng trân quý, không ai sẽ nguyện ý chia sẻ tâm đắc của mình. Lời này của nữ đạo sư đã vô cùng vượt khuôn. Tuy mọi người đều biết nữ đạo sư nói quá đáng, nhưng vẫn nhịn không được mà vểnh lỗ tai lên muốn nghe Cố Phong Hoa trả lời như thế nào.

Cố Phong Hoa tự tiếu phi tiếu nhìn nữ đạo sư, từ từ nói: “Ta nghĩ vị đạo sư ngươi là đạo sư đầu tiên trong lịch sử Lăng Thiên Học Viện hỏi học viên loại vấn đề này đấy.”

Đối mặt với biểu tình tự tiếu phi tiếu của Cố Phong Hoa, nữ đạo sư một hồi run sợ. Kỳ thực khi hỏi ra vấn đề này, nàng ta đã hối hận.