Lúc này, Cố Phong Hoa đã tới Trân Tu lâu, tiểu nhị ở Trân Tu lâu nhìn thấy Cố Phong Hoa liền mỉm cười tiếp đón. Bây giờ, mọi người trong kinh thành đều biết Cố Phong Hoa không phải củi mục gì, mà là người có thiên phú rất tốt. Khó trách trước đây các ca ca không ở đây, nàng vẫn dám nghênh ngang ra ngoài.
“Cố tiểu thư, ngài tới rồi. Vẫn ở vị trí cũ sao ạ?” Tiểu nhị mỉm cười vấn đạo.
“Ừ.” Cố Phong Hoa gật đầu, “Gần đây có món mới nào đều lên một phần đi.”
“Dạ vâng, mời ngài vào trong.” Tiểu nhị khom lưng hành lễ, tiếp đó lên trước dẫn đường.
Sinh ý của Trân Tu lâu vẫn nhiệt như trước đây, trong đại sảnh được chia thành nhiều không gian nhỏ bằng bình phong, nhưng theo thanh âm hẳn là không còn chỗ ngồi. Cố Phong Hoa đi theo tiểu nhị lên lầu, sau khi tiến vào phòng, tiểu bạch hoa liền nhảy xuống, mọc ra mấy cái dây leo, biến thành hình người rồi ngồi ngay ngắn trên ghế chờ ăn tối. Bất quá, hình người này lại có thêm mấy cái tay......
Mập trắng cùng Lạc Ân Ân nhìn hai cái tay của mình, rồi nhìn lại mấy cái dây leo phảng phất như cái tay của Tiện Tiện, biểu lộ rất là phức tạp.
Mà tiểu hùng tể được Cố Phong Hoa phóng xuất, ngồi trên bàn phía bên phải Cố Phong Hoa, co cái mũi nhỏ ngửi mùi xung quanh.
Hít hà.
Mùi ở đây thật thơm, hùng hùng rất thích.
“Một hồi sẽ có đồ ăn ngon.” Cố Phong Hoa nhìn đôi mắt đen láy của tiểu hùng tể, sau đó nhìn cái mông nhỏ đầy mao nhung của tiểu hùng tể liền nhịn không được muốn nựng một cái.
Hừ hừ.
Chủ nhân tốt nhất, hùng hùng muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon.
Trân Tu lâu phục vụ rất nhanh, không lâu sau, từng món ăn đầy đủ sắc hương vị đều được bưng lên.
Tiện Tiện vui vẻ cầm ba đôi đũa bằng ba dây leo, bắt đầu tiến công. Hai đôi đũa gắp đồ ăn cho mình ăn, một đôi đũa rất chân chó gắp cho chủ nhân nhà mình ăn.
Cố Phong Hoa thì chiếu cố hùng nhi tử, đặt đĩa lên trước mặt tiểu hùng tể, không ngừng đút cho tiểu hùng tể đủ loại thịt. Tiểu hùng tể ăn ngấu nghiến, vô cùng hài lòng.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng cũng ăn nghiêm túc, ăn nhanh chóng. Nếu không nhanh lên sẽ không còn nữa!
Cố Phong Hoa nhìn đồ ăn phi tốc giảm bớt, bất đắc dĩ cười cười, gọi tiểu nhị vào rồi yêu cầu bưng thêm một phần.
Ngay khi cánh cửa mở ra, có vài người đi ngang qua cửa, vô thức nhìn vào bên trong.
Tiếp đó, Cố Phong Hoa đối mặt với khuôn mặt anh tuấn. Người đang nhìn nàng là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân bạch y, cơ thể như ngọc, mặt như quan ngọc, đôi mắt như sao, khóe mắt mỉm cười, ánh mắt như có vô tận tình nghĩa. Phía sau hắn có vài năm tử ăn mặc đắt tiền đi theo, nhưng họ đều cách hắn vài bước, nhìn ánh mắt nhìn hắn mang theo cung kính.
Chỉ trong chốc lát, Cố Phong Hoa thu hồi ánh mắt, cửa cũng đã đóng lại, ngăn cách tầm mắt của hai người.
Nam tử ngoài cửa lại dừng bước.
“Thanh Ca? Sao vậy ạ?” Người đứng phía sau hỏi nam tử bạch y.
“À, không có gì.” Nam tử bạch y tên là Trác Thanh Ca mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Tối nay đón tiếp ngươi, chúng ta không say không về.”
“Đúng vậy, ngươi lịch luyện lâu như vậy mới về. Còn tưởng rằng đã quên chúng ta.”
“Làm sao có thể.” Trác Thanh Ca mỉm cười, ấm áp hồi đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ đến thiếu nữ trong phòng riêng mới nhìn thấy vừa rồi, cùng với gốc Yêu thực bên cạnh cô gái kia. Hắn dừng cước bộ một chút, giả bộ lơ đãng hỏi, “Vừa rồi ta hình như nhìn thấy Yêu thực trong phòng riêng kia?”
“A, ngươi nói Yêu thực hả, đó là của Cố Phong Hoa.” Trác Thanh Ca hỏi, lập tức có người trả lời, “Nói đến Cố Phong Hoa này......”