Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nếu như kiếp này là duyên, kiếp trước là nghiệt. Như vậy trong lúc thiên ti vạn lũ, tình yêu của chàng rốt cuộc là dâng tặng cho ai, lại đem ai mai táng. Trên chín tầng mây, đôi mắt thần minh, xa nhìn …
Xem Thêm

Chương 62: Chước hoa nhất mộng, mai tê vu tuyết [4]
“Thϊếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Ta không cho thái giám lên tiếng bẩm báo, tự mình bước vào trong Hoàn Thục Đường.

“Nhiễm Nhi… Sao nàng lại đến đây? Đứng lên đi.” Có lẽ chàng cũng không ngờ được chuyện ta sẽ quay lại, hơi kinh ngạc, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ vui thích.

“Thϊếp có chuyện muốn cầu bệ hạ.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Thỉnh hoàng thượng làm mối.”

“Làm mai mối?”

“Nha hoàn Liên Tâm hồi môn của thần thϊếp đã coi trọng con thứ Hình bộ Thị lang trong cung là Phương Húc, Phương Thuần Triệu. Chỉ là chẳng biết người ta có ý định với nàng hay không, nếu là có ý, thì coi như tác thành cho một đôi uyên ương viết nên giai thoại, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

“Nhiễm Nhi không cần tức giận, chỉ là con tra thị lang cưới một nha hoàn, chỉ sợ về tình về lý đều không thỏa đáng, nhưng nếu Liên Tâm cô nương không ngại, cam nguyện làm thϊếp nhất, thì việc này sẽ không có gì đang ngại.” Chàng nói ra những đánh giá sơ lượt, quả thật, con trai quan lại đi cưới một đứa nha hoàn về làm vợ hoàn toàn không môn đăng hộ đối, khó tránh khỏi bị người ta dị nghi chê khinh.

“Vì sao phải làm thϊếp chứ? Vì sao phụ nữ cứ phải vì nam nhân mà tự chịu khổ. Nếu thiếu kết nghĩa tỷ muội với nàng, như vậy thị lang sẽ thấy hài lòng thôi.” Giọng điệu của ta vô cùng bất mãn và khinh thường.

“Nếu vậy tất nhiên là tốt, chỉ sợ nàng chịu thiệt mà thôi.”Chàng đưa mắt nhìn về phía ra, ta ngược lại né tránh.

“Không sao cả, thϊếp không sợ thua thiệt, Liên Tâm Doanh Tâm đều là nha hoàn hồi môn theo thϊếp từ nhà đến đây, lại hầu hạ thϊếp nhiều, tình nghĩa thậm chí còn sâu nặng hơn cả tỷ muội. Các nàng có thể gã cho người tốt, lòng thϊếp cũng vui mừng. Xin bệ hạ chớ quên dò hỏi ý tứ của Phương Húc, nếu lang hữu tình, thϊếp có ý, đương nhiên đây cũng là chuyện tốt, làm thiện tích đức.”

“Tất nhiên rồi.”

“Thần thϊếp không dám quấy rầy bệ hạ, thỉnh bệ hạ chú ý thân thể, không nên làm việc quá sức.” Sau đó ta hành lễ xoay người muốn đi. Chàng lại gọi ta lại: “Bệ hạ còn điều chi muốn giao phó?”

Chàng im lặng trong chốc lát mới từ từ nói: “Không có gì. Nhiễm nhi đi đường cẩn thận.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Vừa bước ra cửa cung chợt nghe thấy tiếng thở dài trầm muộn, nặng nề ngã xuống đất, nặng nề đánh vào trong tâm khảm ta. Vốn tưởng rằng ta sẽ thanh thản ổn vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này, vốn tưởng rằng ta và chàng sẽ không còn gì dây dưa nữa, có thể do duyên phận vẫn chưa hết.

Liên Tâm đứng đợi đã lâu, thấy ta trở về vội vã ra đón.

“Tiểu thư…”

“Hoàng thượng đáp ứng rồi. Chẳng qua thân phận của ngươi ngươi…”

“Tiểu thư, không có việc gì. chỉ cần chàng nguyện ý, nô tỳ cam tâm làm thϊếp.” Nàng kiên quyết nói.

“Nha đầu ngốc, tại sao phải làm thϊếp chứ? Cho dù ngươi thương hắn, nếu hắn ta không thể bảo bọc cho ngươi, không thể đem lại cho ngươi một bầu trời yên bình, như vậy hắn không xứng đáng với ngươi.” Dừng một chút nói tiếp: “Mấy chuyện như thân thế rất dễ thu xếp, nếu không được thì ta kết nghĩa tỷ muội với ngươi. Cưới tỷ muội của phi tử hoàng thượng, đây chẳng phải chuyện làm rạng rỡ tổ tông hay sao!”

“Tiểu thư, chuyện này không thể được. Tiểu thư! Nô tỳ… ân tình của phu nhân, cả cuộc đời này nô tỳ cũng không thể hồi báo. Để tiểu thư phải phí tâm vì nô tỳ như vậy đã chẳng đáng rồi. Tiểu thư. không sao đâu, Liên Tâm không thiệt thòi gì cả. Cho dù Liên Tâm chịu thiệt thòi cũng không thể để tiểu thư chịu thiệt.”

“Sao lại nói chịu thiệt với không chịu thiệt ở đây. Ngươi và Doanh Tâm có cuộc sống tốt, ta cũng an tâm nhiều. Trước nay nương không đối xử với hai người như nha hoàn, các ngươi tuy răng chăm lo cuộc sống hằng ngày của ta, nhưng tình cảm giữa chúng ta không khác gì tỷ muội.”

“Thu Tễ, giúp ta chuẩn bị bày biện lư hương và mọi thứ ở Lỗi Giang Nguyệt. Chờ trăng lên, ta và Liên Tâm Doanh Tâm sẽ kết làm tỷ muội.” Liên Tâm còn muốn nói gì, nhưng đều bị ta cản lại, mắt nàng ngập nước, cùng Doanh Tâm quỳ xuống dập đầu với ta, sau đó không nói gì nữa.

Vần trăng khuyết đầu tháng tựa đôi mày thanh tú chưa điểm tô, tỏa ánh sáng bạc bao phủ xuống trần gian. Lỗi Giang Nguyệt là một tiểu đình giữa hồ, từng làn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước man mát.

“Trên trời cao có trăng sao làm chứng, hôm nay ba người chúng ta nguyện kết làm tỷ muội khác họ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng!” Ta giơ chén rượu thứ nhất lên cao vẩy lên trên mặt đất, kính thiên địa; lại rót đầy lần nữa, vẩy xuống hình ảnh đang di động trên mặt nước, chén thứ ba, ta uống một hơi cạn sạch. Sau đó rót đầy đưa sang cho Liên Tâm, Liên Tâm cũng uống một hơi cạn sạch, lại đưa cho Doanh Tâm.

Trăng sáng xinh đẹp động lòng người, ánh sáng lạnh tỏa ra bốn phía, mà lòng ta lúc này lại ấm áp. Ta chỉ biết hai nàng đều lớn hơn ta, ta tất nhiên trở thành muội muội nhỏ nhất, mà không biết ai trong hai người mới là đại tỷ. cũng không biết tên thật của họ là gì.

“Như vậy đi, ta vốn họ Thiệu, chia đôi với hai tỷ, lấy họ Triệu cùng âm với Thiệu, thế nào?” Ta có chút đắc ý.”Triệu liên, triệu doanh.” cả hai nàng đều rất vui mừng.

Chẳng qua sinh nhật lần này, quả thật khiến ta hơi khó xử: “Chi bằng thế này đi, sắp tới sau sinh nhật của Phương Húc cứ theo như sinh nhạt của hắn thì làm thêm cho tỷ một cái.” Cứ như thế thì ai còn dám nói ra chuyện gì không thích hợp nữa!

Thêm Bình Luận