Chương 46: Khiêm hàng tế thiên, bên bờ vân trì [4]
Trời mờ mờ sáng, màn đêm vẫn chưa kịp tản đi, đoàn người đã vội lên đường.
Gió thổi rét buốt, vài phi tần vì sợ lạnh hoặc có lẽ do thân thể suy yếu, cũng không lên núi theo Hoàng thượng tế thiên. Vốn dĩ ta cũng không muốn đi cùng, nhưng lại không muốn để Phất vương và Triệt phi lo lắng điều gì.
Dù khoác áo lông cừu vẫn không cảm thấy được ấm áo bao nhiêu, ngồi trong kiệu xoa xoa hai tay, hà hơi sưởi ấm. Bởi vì có quy củ trong cung, lúc tế thiên, ngoại trừ hương khói hoàng thất ra không được bất cứ lửa khói nào khác.
Kiệu được hạ xuống cách đỉnh núi một đoạn, ta chẳng qua chỉ là một tu nghi không thể bước lêи đỉиɦ núi tế thiên cầu phúc, chỉ một mình hoàng hậu mới được phép đi lên đó. Kiệu được hạ xuống, tuyết đọng vẫn chưa tan, cẩm hài đạp lên tuyết, Doanh Tâm vội cầm một cái áo khoác dầy khoác lên trên người của ta. Tấm áo choàng này là mẫu thân sai người may khi ta còn ở Thần Quốc, tùy răng không đủ dầy nhưng có thể chắn được gió, gấm màu đỏ hoa mai bên trên được thêu hai con chim bói cá, đơn giản phóng khoáng vẫn không đánh mất vẻ kiều mị của người con gái.
Chỗ này có một cái miếu, bình thường chỉ có hai ni cô và một vị tăng nhân chăm nom quét tước, chỉ có ngày tế thiên thế này mới tấp nập người tới lui. Ba người họ tất nhiêu không thể chăm sóc chu toàn cho tất cả mọi người, có điều vẫn rất tốt, mỗi phi tần đều có mấy thị nữ tùy thân, ứng chiếu hầu hạ.
Chỉ biết rằng trong miếu có thờ cúng một tượng Quan Thế Âm, vì không muốn cùng người ngoài nói chuyện phiếm, liền tìm vị ni cô dẫn vào trong cầu phúc, xin xâm. nhưng chỉ dẫn theo một người. Những người khác đành lưu lại bên ngoài phục dịch, làm tai nghe giúp ta những câu chuyện nhàn nhã ấy.
Quỳ ở trước điện, hai tay chấp thành hình chữ thập, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Tín nữ Thiệu Huyên, cầu Bồ Tát phù hộ, người yêu không phụ tình, người có tâm sẽ nhận được tấm chân tình, chỉ cầu được tâm một người, sống đến bạc đầu giai lão không phân ly.”
Nhặt thẻ tre rơi ra, đưa đến nhờ tăng nhân giải xâm.
“Xin hỏi nương nương cầu cái gì?”
“Cầu duyên.”
“Nhân duyên? Nương nương…”
“Sư phụ chớ để khó xử, cứ giải theo những gì ghi ở quẻ sâm. Bổn cung chỉ muốn biết sau này như thế nào mà thôi, cầu bồ tát soi sáng con đường phía trước.” Ta khẽ vuốt càm nói.
“Vậy được, là quẻ thứ bốn mươi chín, ký văn là…”
“Xin chờ chút!” Ta cũng chẳng biết tại sao ta lại gọi tăng nhân giải đoán xâm ngừng lại.
“Xin hỏi nương nương chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn đại sư không cần giải nữa. Quẻ sâm này nên trả về chốn cũ, làm phiền ngài.” Ta cúi người làm lễ, rồi rời đi.
Ta không biết vì sao lại bỏ, phải chăng ta sợ quẻ sâm này viết một kết cục không tốt, sợ những gì đang nhìn thấy lúc này đều là giả dối, Sùng Lang rất tốt với ta, hà tất lại nổi lên lòng nghi ngờ người tốt như vậy? Mà thôi, chẳng qua chỉ là tò mò nhất thời của bản thân.
“Nương nương vì sao lại từ bỏ?” Đoàn Nhi khó hiểu nhìn ta.
“Đoàn Nhi, nếu có một ngày phát hiện ra người tỷ tỷ lúc nào cũng đối tốt với mình thực chất là đang lợi dụng mình thì ngươi sẽ làm sao?”
“Tỷ tỷ đối đãi tốt với nô tỳ, đương nhiên nô tỳ cũng tốt lại, cho dù tỷ tỷ lợi dụng thì bên trong chắc có nguyên nhân.” Nàng nói mơ hồ như vậy, lời nói do dự nhưng vẫn kiên quyết và chắc chắn.
“Nếu như nàng còn hại ngươi?”
“người thật lòng tốt với Đoàn Nhi nhất định không làm thương tổn tổn Đoàn Nhi!”
“Ngươi nào biết nàng ta đối tốt với ngươi là thật lòng hay là giả dối?”
Đoàn Nhi không trả lời được, tay chân cũng luống cuống, ấp a ấp úng không lên tiếng. Ta cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt mớ tóc trên trán bị gió thổi bay của nàng ra.
“Có những lúc, chúng ta cũng không biết nguyên nhân, nhưng lại rất muốn biết nguyên nhân đó. Thế nhưng, chúng ta lại không muốn phá nát điều tốt đẹp trước mắt, cho nên, ta không muốn giải quẻ sâm đó. Coi như tất cả mọi việc đều chưa từng xảy ra.”
Đoàn Nhi nửa hiểu nửa không khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, nói rằng: “Đoàn Nhi đồng ý với ý kiến của nương nương, thế nhưng Đoàn Nhi tin tưởng có người bởi vì thích Đoàn Nhi mới đối tốt với Đoàn Nhi. Lẽ nào nương nương không cho là như vậy? Đoàn Nhi mới mười hai tuổi, lại không hiểu quy củ như vậy, thế nhưng nương nương vẫn đồng ý cho Đoàn Nhi hầu hạ bên cạnh ngài! Lại không để Đoàn Nhi làm những việc nặng nhọc, lúc nào cũng cho phép Đoàn Nhi đến bên cạnh. Khi Đoàn Nhi còn bé từng ước ao có thể búi tóc được như nương, như các tỷ tỷ, để sau này đến tuổi cập kê có thể búi tóc đẹp như vậy, Đoàn Nhi cũng bắt đầu học búi tóc. Nương nương thích tay nghề của Đoàn Nhi, Đoàn Nhi nhất định sẽ búi cho nương nương thật nhiều kiểu tóc đẹp, cho nên buổi tối Đoàn Nhi đều ngồi trước gương tự búi tóc của mình, tưởng tượng nếu nương nương búi kiểu tóc này sẽ đẹp như thế nào.” Ta cười, vuốt ve khuôn mặt nàng. Trên khuôn mặt tròn trịa là đôi má lúm đồng tiền sâu thẳm, nàng chẳng phải một cô nương có dung mạo tuyệt mũ mà chỉ là con gái nhà bá tánh bình thường, vì sinh kế mà lạc bước vào hoàng cung, tấm lòng giả đơn lại mang theo hương vị thanh thuần của cỏ non.
Nhưng lại làm cho người khác cảm động đến vậy.