Chương 43: Khiêm hàng tế thiên, bên bờ vân trì [1]
Ta hỗn loạn nằm ở trên giường, Liên Tâm liên tục dùng khăn ướt xoa trên trán ta. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm nhận được có người ngồi xuống bên giường, ta cố gắng mở mắt nhìn, chỉ thấy một thân ảnh mông lung mờ ảo, bèn đưa tay dụi dụi mắt, nghiêng người sang.
“Sùng Lang.” Giọng nói của ta khàn khàn, có thể đoán được tình cảnh hiện tại của mình chật vật đến mức nào.
Chàng nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống giường, hỏi: “Bị bệnh?”
“Ừ, có lẽ là cảm lạnh.” Ta cố gượng cười, ánh mắt vô hồn nhìn chàng.
“Truyền thái y đến khám bệnh nhé.”
“Không cần.” Ta vội vàng cự tuyệt: “Đã cho gọi thái y khám qua rồi, chàng đừng lo. Huống hồ trời đã tối, đừng cho truyền người khác đến.” Ta hạ giọng nũng nịu nói.
“Đã uống thuốc chưa?”
“không sao đâu. Ngủ một giấc là khỏe lên ngay.” Ta rất sợ uống thuốc, từ nhỏ đã không thích mùi vị đắng chát ấy, chỉ tiếc bản thân yếu ớt, rất dễ đổ bệnh.
“Như vậy sao được, người đâu, sắt thuốc mang đến đây.” Chàng nhíu mi, ta có thể cảm nhận được nỗi lo lắng trên gương mặt đó, ánh mắt chàng lúc đó hoàn toàn chỉ có ta.
“Bệ hạ, thuốc đã sắc xong rồi, chỉ là tiểu thư không chịu uống.” Liên Tâm vội bưng chén thuốc đến, chiếc chén màu trắng làm nổi bật nước thuốc đen sì, khiến lòng ta run lên bần bật.
Ta được Liên Tâm nâng dậy tựa người lên đầu gối nàng, Sùng Lang múc một muỗng thuốc nhẹ nhàng đưa đến bên môi ta, ta đành phải há miệng nuốt xuống. Thuốc rất đắng, mặt mày ta nhăn nhúm lại.
“Hôm nay đi thỉnh an có bị ai làm khó không?” Ta cả kinh, đầu óc xoay chuyển không ngừng, chàng cai quản cả thiên hạ, chuyện hậu cung dĩ nhiên nắm rõ như lòng bàn tay.
Ta lắc đầu nói: “Không có.”
“Có thật không?” Chàng truy hỏi.
“Thật.”
“vì sao có người nói với trẫm rằng hôm nay hoàng hậu làm khó nàng.” Chàng trầm mặt nói.
“Là ai nhiều chuyện như vậy? đáng đánh!” Ta nổi giận nói, có lẽ do kích động quá mức khiến ta ho khan không ngừng.
Chàng đỡ lưng của ta, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì thật chứ?”
Sau khi cơn ho qua đi, ta nói: “Vâng, là do Nhiễm Nhi không hiểu quy củ, không thể trách hoàng hậu được.”
“Vì sao không nói cho trẫm?”
“Sùng Lang, thϊếp từng nói, Sùng Lang là thiên chi kiêu tử, là quân vương chưởng quản thiên hạ, mà Nhiễm Nhi chẳng qua chỉ là một hạt bụi trong thiên hạ này, chẳng qua hạt bụi may mắn được nhiễm trên người thiên tử mà thôi.”
Chàng buông chén thuốc sang bên cạnh, đôi tay nắm chặt bả vai ta, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ và từng tiếng tim đập của chàng.
“Nhiễm Nhi, từ ngày mai trở đi, nàng không cần đi thỉnh an.” Một câu nói của chàng cũng làm ta giật mình, ta thật không ngờ chàng có thể thốt ra những lời như thế, ta vốn thử tìm cách tỏ ra mình suy nhược vô năng để trốn tránh hoàng hậu một chút. Thế nhưng, trong tình huống hiện nay, ta quả thật không biết phải ứng phó ra sao.
Ta nhẹ nhàng cười, bày ra bộ dạng không thể trốn tránh được: “Sùng Lang, có cần phải như thế không? chàng cũng biết thϊếp và hoàng hậu ắc phải đυ.ng chạm lẫn nhau, nếu như bây giờ chàng ân chuẩn thϊếp không đi thỉnh an, sau này, chẳng phải càng khiến thϊếp thêm khó xử?” Ta nhẹ nhàng đẩy chàng ra, nói tiếp: “Biết Sùng Lang thương xót thϊếp, thϊếp còn gì phải lo lắng chứ.”
“Một ngày nào đó, sẽ không có gì phải lo lắng. Nhiễm Nhi, cố nhịn mấy hôm nữa, trẫm sẽ đáp ứng nàng.”
Ta không rõ chàng đang nói đến cái gì, ẩn ý trong lời nói của chàng rất sâu, sâu như đáy biển, ta vô phương truy hỏi, chỉ mờ mịt gật đầu.
“Thuốc sắp nguội rồi, mau uống đi.”
Ta nhíu mày một cái, phát hiện không thể tiếp tục trốn tránh, buộc nhắm mắt lại ngẩn đầu, uống một hơi cạn sạch. Chén thuốc vừa rót vào miệng, đắng chát, mắt ta cũng lập tức ngập trong nước mắt.
“Ăn chút gì ngòn ngọt nhé.” Sùng Lang cầm một dĩa bánh hoa quế và một tách trà đưa sang, ta vội vàng ăn hai cái, nhấp một ngụm trà.
Chàng cười nói: “Cứ như một đứa trẻ chưa lớn, sợ uống thuốc đến mức như vậy.” Ta đang định phản bác lại thì chàng đã nâng ta dậy, lấy chiếc gối dựa sau lưng ra, rồi để ta nằm xuống giường, sau đó lấy chăn đắp kín người ta lại.
“Nàng đang bệnh, sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn chàng?” Ta kéo kéo chéo áo của chàng,
“Trẫm đến Tông Nhiễm tiểu phòng xử lý vài chuyện, sẽ trở lại ngay, không cần chờ trẫm.”
Nhìn theo bóng dáng Sùng Lang rời khỏi sương tuyết điện, ta nhắm ngẫm lại nhưng lời chàng đã nói với ta hôm nay, càng nghĩ càng phiền, càng thấy đau đầu. Càng phiền càng hoảng, lòng ta cũng rối như tơ vò, ta trở mình không thèm nghĩ đến chuyện gì nữa, nhắm mắt ngủ.