Chương 13: Hỏi người, làm sao cắt đứt tơ tình? [3]
Hôn sự được ấn định rất thuận lợi, mùng sáu tháng sau. mùng sáu tháng 3, ngày này là ngày tốt để cưới gả. Vốn cho là nhũ mẫu sẽ không đồng ý, nhưng ai biết nhũ mẫu chỉ từ chối vài câu đã thuận theo đáp ứng. Dù sao sau này nhũ mẫu sẽ trở thành nhạc mẫu đại nhân của một quan viên triều đình, con gái lại là chính thất, bất luận nói thế nào nhũ mẫu cũng được nở mày nở mặt.
Hiện tại Tử Câm Tử Bội đã không còn là thϊếp thân thị nữ của ta. Hơn nữa vì cha thu các nàng làm nghĩa nữ, cho nên bọn họ cũng đổi họ thành Thiệu. Tử Câm tên Thiệu Tĩnh ở tại Tĩnh Tâm các, Tử Bội tên Thiệu Bình ở tại Thanh Bình cư. Thị nữ của ta cũng đổi thành Liên Tâm và Doanh Tâm. Liên Tâm và Doanh Tâm đều 17 tuổi, cũng là cô nhi. Các nàng bị bà buôn người mang tới, nương thấy hai nàng nhỏ nhất, thương cảm các nàng nên lưu lại.
Đêm đã khuya, ta ngủ không được. Đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút. Tuy rằng đã gần tháng 3 nhưng ban đêm có chút lạnh, ta khoác thêm một chiếc áo khoác đi ra cửa. Ta đi nhẹ vô cùng, không muốn để cho người khác phát hiện. Nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa rồi quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đi ra.
Ánh trăng chiếu trên mặt đất, xuất ra chiếc bóng của ta, đột nhiên lại có cảm giác “Đối ảnh thành ba người”, có thể nói là thân đơn bóng chiếc. Ta bước đi trong vô hồn, thấy ánh trăng, thấy bóng hoa, thấy tim của chính mình. Gần đây thời gian nghỉ ngơi của ta càng ngày càng ít, thay vì nói không có thời gian chi bằng nói bản thân ngủ không được. Trong đầu của ta luôn dừng lại ở câu “chúng ta” mà cha nói. Trong nháy mắt đó ta lại có một cảm giác hạnh phúc, có thể trong một khắc thất lại nhưng lại khiến ta rơi vào cảnh thương tích đầy mình.
Ta cứ thế bước đi, ngang qua Thanh Bình cư, lại đi qua Tĩnh Tâm các. Bên trong Tĩnh Tâm các vẫn còn ánh đèn, có lẽ nàng còn đắm chìm trong hạnh phúc khó kìm chế đó! Khóe miệng méo mó, ta cười cười quay lưng đi, như là tự giễu bản thân, nguyên lai lòng của mình tối tăm như vậy, chỉ đáng tiếc không ai cho ta một ngọn đèn.
Không ngờ, mình lại có thể đi xa như vậy, vòng qua Văn Vũ đình, đi qua hoa viên, đi tới học đường.
Bao lâu không tới? Không biết nữa! Có lẽ nơi đây sẽ để lại cho cháu trai cháu gái của ta.
Ta đi vào, học đường vẫn không có gì thay đổi, chỉ là tiên sinh đến đây dạy học sắp phải lấy vợ, chỉ là nữ tử tinh nghịch ở đây đã… trưởng thành.
Trên bàn đầy bụi bậm, chỉ có một túi tiền hình như là mới đặt lên. Ta cầm lấy túi tiền, lòng bất chợt căng thẳng, đây là túi tiền ta đưa cho tiên sinh! Túi tiền đã cũ, vốn là gấm sa màu ngọc bích giờ đã có chút phai màu, nhưng túi tiền vẫn rất sạch sẽ. Ta mở túi tiền, phát hiện một trang giấy, bên trên viết bài thơ Giang Thành Tử của Trương Bí(*):
Cán Hoa khe ấy gặp cô mình,
Mắt long lanh,
Nét mi thanh.
Tóc mây cao búi
Vấn kiểu chú chuồn xinh
Hay là ướm thử: “Đến cùng anh?”
E lại bảo:
“Chớ đa tình!”
(Dịch thơ: Nguyễn Thị Bích Hải)
(*) 江城子其二
浣花溪上見卿卿,
臉波秋水明。
黛眉輕,
綠雲高綰,
金簇小蜻蜓。
好是問他來得麼?
和笑道,
莫多情。
Giang thành tử kỳ 2
Cán Hoa khê thượng kiến khanh khanh,
Kiểm ba thu thuỷ minh.
Đại my khinh,
Lục vân cao oản,
Kim thốc tiểu tinh đình.
Hảo thị vấn tha lai đắc ma?
Hoà tiếu đạo:
Mạc đa tình.
Dịch nghĩa
Trên bờ suối Cán Hoa gặp cô em,
Sóng má sáng long lanh,
Đôi mi vẽ nét nhẹ thanh thanh.
Tóc mây búi cao,
Kiểu vấn tóc như hình con chuồn chuồn nhỏ.
Hay là hỏi thử cô em: “Đến với anh, được không?”
(E rằng em) cười mà nói:
Chớ đa tình!
Rốt cuộc là ai đa tình, ai là người hiểu chuyện đây? Giờ đã không còn rõ ràng nữa, hoá ra tiên sinh cũng từng có tình với ta, hoá ra chẳng phải chỉ mình ta tương tư, hóa ra chúng ta đều âm thầm thương mến nhau, chỉ là ôm khổ trong lòng không nói cho đối phương biết.
Kết quả là, là ai phụ ai? Giờ đã không thể biết được nữa, chính tay ta chặt đứt sợi tơ tình này, hóa ra ta không chỉ chặt đứt niệm tưởng của bản thân mà cũng chặt đứt niệm tưởng của tiên sinh.
Ta không khỏi thở dài, cúi đầu mới phát hiện giấy đã bị nước mắt ta làm ướt đẫm, ta vội vàng buông tờ giấy ra, lấy tay áo lau khô dòng nước mắt, những chữ trên đó đã nhòe hết, loang lỗ một mảnh.
Diễn lang, có thể tha thứ cho ta hay không? Tự tay chặt đứt tơ tình; có thể đáp ứng ta không, sau này không hề bận tâm; có thể quên ta hay không, hạnh phúc cuộc đời này.
May mà, chúng ta vẫn chưa phí hoài cho nhau, tổn thương lẫn nhau; may mà chúng ta dừng cương trước bờ vực, chưa từng vì tình mà khổ đau.
Ta bước ra khỏi học đường, nắm chặt túi tiền trong tay. Chí ít, tiên sinh cũng từng có tình ý với ta. Ánh trăng chiếu trên mặt đất như nước chảy, lành lạnh sọi lên người ta.