Chương 4

Hiền phi cực kỳ hưng phấn, liên tục khen ngợi ca ca có mánh khóe hay.

Ta lặng lẽ đứng khóc trong rừng trúc bên ngoài tẩm điện của ca ca, ngắm nhìn căn phòng đèn đuốc sáng trưng kia, phảng phất như tâm trạng vui vẻ của Hiền phi.

Ta đoán, bà ta chưa từng hỏi một câu xem ca ca có đau hay không.

Ta nhớ đến lần trước, khi ta bước vào nơi này, cũng chính là ngày mà ta cãi nhau với ca ca, ta giận dữ chạy ra ngoài, đi đến rừng trúc này.

Nhìn thấy tiểu thái giám chạy về phía điện Thanh Lương để báo tin.

Chờ màn đêm buông xuống, ca ca chạy đến đây ôm chặt lấy ta.

Ta hỏi lại huynh ấy một lần nữa:

“Ca ca, mẫu phi thật sự là loại người thấp hèn hay sao?”

Huynh ấy dịu dàng nói:

“Không phải, Khanh Khanh. Ông ngoại từng là thiếu sư của thái tử, đương triều nhị phẩm, xứng đáng được hưởng Thái Miếu. Mẫu phi…… là quý nữ của công hầu*. Muội đừng nghe người ta nói bậy, cũng đừng tin vào lời nói bậy của người ta.”

(* Công hầu: Danh hiệu của chư hầu thời xưa, gọi chung là ngũ tước. Lần lượt là công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước.)

Ta gật đầu. Trước khi qua đời, mẫu phi từng dặn dò ta: Không cần tin bất kỳ người nào trong cung, chỉ có thể tin tưởng ca ca.

Ca ca vuốt ve mái tóc của ta, giọng nói không giấu được sự chua xót:

“Khanh Khanh, về sau đừng đến tìm ca ca nữa. Uổng cho ca ca thân là huynh trưởng, nhưng bây giờ, ca ca lại không có năng lực bảo vệ muội. Kể từ ngày mai, muội hãy giận dỗi ca ca, không bao giờ qua lại với ca ca nữa. Được không?”

Ta lại gật đầu.

Khóe mắt ca ca rơi xuống một giọt lệ:

“Khanh Khanh của ta sau này phải chịu khổ rồi……”

Từ lâu, ta đã biết chuyện Hiền phi chưa từng thật lòng yêu thương ca ca, bà ta chỉ xem ca ca như một thanh kiếm sắc bén trong tay.

Nhưng ca ca của ta, phải chờ đến khi được phong vương, chờ có phủ đệ riêng, chờ sự sủng ái của phụ hoàng, cưới người vợ có xuất thân hiển hách, chờ đến khi huynh ấy vượt qua tất cả các huynh đệ khác để cầm quyền, mới có thể dùng lưỡi dao sắc bén của huynh ấy để đâm lại Hiền phi.

Hai chúng ta vẫn còn nhỏ.

Nhưng nếu không nhẫn nhục chịu đựng thì không thể nào có khả năng báo thù cho mẫu phi được.

Khi đó, ta nghĩ thầm, ta cũng là con của mẫu phi, vì sao chuyện báo thù cho bà ấy chỉ có thể dựa vào một mình ca ca?

Sau khi ca ca bị thương, phụ hoàng đã đến cung Trọng Hoa rất nhiều lần, Hiền phi vui mừng như trẩy hội. Năm thứ 14 sau khi vào cung, lần đầu tiên bà ta có tin vui.