Chương 2

Ban đêm, ta lẻn vào Tây Điện, tìm thấy ca ca đang đọc sách:

“Ca ca, mẫu phi thật sự là người thấp hèn hả?”

Ca ca đã 9 tuổi, cao hơn ta những hai cái đầu. Huynh ấy siết chặt nắm tay, l*иg ngực phập phồng, cuối cùng mới xoa đầu ta:

“Đúng vậy, nhưng bây giờ thì tốt rồi, mẫu phi của ta là phu nhân tòng nhất phẩm.”

Kể từ sau đêm hôm đó, ta và ca ca xích mích với nhau, phu nhân Ngọc Dung chê ta không biết điều, càng chán ghét khuôn mặt này của ta, bèn tống cổ ta vào một xó xỉnh xa xôi trong cung Trọng Hoa.

Chỉ khi nào phụ hoàng hoặc nương nương có phẩm cấp ngang với bà ta đến đây, ta mới được cho ra ngoài.

Tuy rằng phu nhân Ngọc Dung chẳng quan tâm gì đến ta, nhưng bà ta lại đối xử cực kỳ tốt với ca ca, luôn mỉm cười gọi ca ca ta:

“Cửu Lang, chạy chậm một chút.”

Bà ta đương nhiên rất sợ ca ca sẽ ngã. Tư Thiên Giám nói bát tự của ca ca và bà ta rất vượng. Từ nay về sau, vinh hoa phú quý cả đời này của bà ta đều do người này mang lại.

Quả nhiên, năm 10 tuổi, ca ca được phong làm Duyện Vương, phu nhân Ngọc Dung cũng được thăng cấp lên thành Hiền phi chính nhất phẩm, phong hào là “Dung”.

Bà ta vốn mang họ Dư. Ngày bà ta sinh ra, tất cả hoa mẫu đơn trong sân đều nở rộ, cho nên khuê danh của bà ta là Dư Dung. Bây giờ tuy được thăng lên làm Hiền phi, nhưng phong hào vẫn dựa theo tên gọi, cũng không tính là hoàn toàn vẻ vang.

Lần này, Hiền phi làm nũng liên tục, dùng hết mọi biện pháp khiến cho phụ hoàng say mê đắm đuối, cuối cùng mới hứa với bà ta, lúc bà ta sinh con sẽ phong bà ta làm Quý phi, ban cho bà ta một phong hào hay.

Vυ" nuôi của ta tức giận:

“Ả ta xuất thân từ gánh hát bùn lầy, vậy mà cũng xứng đòi phong hào à!”

Ta nhét một miếng bánh trứng vào miệng:

“Điền ma ma, nói năng cẩn thận, chú ý cách hành xử.”

Ma ma đứng bên cạnh ta, sốt ruột đến mức đi qua đi lại:

“Tiểu tổ tông, ngài đừng ăn nữa, ngài nhìn xem tay áo của ngài ngắn cũn cỡn như thế này, làm gì còn dáng vẻ của chủ tử nữa.”

Ta làm như không nghe thấy gì, tiếp tục với tay vào mâm bánh chiên kia.

Ma ma giậm chân bực bội:

“Tổ tông à, ngài và ca ca giận dỗi nhau lâu như vậy cũng đủ rồi mà? Ngài nhìn xem, những thứ này đều là do cửu điện hạ đưa đến đây, dù sao cũng là huynh muội một mẹ đẻ ra, điện hạ vẫn yêu thương và nhớ đến ngài. Ngài cứng đầu như vậy, nhưng trong chốn thâm cung hậu viện này, ngài vẫn còn nhỏ tuổi, không có mẹ ruột cũng không được cha quan tâm, nếu không trông cậy vào ca ca ruột thịt thì tương lai ngài tính dựa vào ai? Trái tim này của ma ma như sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, sao ngài vẫn không chịu nghe vậy?”

Vừa dứt lời, bà ấy bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Hốc mắt của ta cũng đỏ au, nhưng ta vẫn cố gắng ăn.

So với những người khác, ta càng hiểu rõ ca ca yêu thương ta đến nhường nào.

Ta cũng biết ca ca làm Duyện Vương có bao nhiêu khó khăn.