Chương 9: Phạt roi

Kiều phủ ―― Huyền Nhạc cư

Hách Liên Diễm bị Huyền Nhất dắt trở về từ bên ngoài vẫn luôn giữ nguyên tư thế bò sát vừa rồi, ngậm roi, dẩu mông lên cao, quay lưng vô phòng, lúc Kiều Vũ Huyền đẩy cửa tiến vào nhìn thấy chính là hình ảnh dâʍ đãиɠ như vậy. Đôi mắt Kiều Vũ Huyền tối xuống, đóng cửa lại, chậm rãi đi đến chỗ giường nệm phía trước Hách Liên Diễm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hách Liên Diễm biết là chủ nhân đã trở lại, theo tiếng bước chân đi tới của chủ nhân mà vội vàng quỳ thẳng lên, cho đến khi nghe thấy chủ nhân ngồi xuống, lập tức ngậm roi bò qua, cơ thể dựng thẳng, tách hai chân ra, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Nhấc chân đá đá cái bụng đã sắp nứt vỡ của Hách Liên Diễm, Kiều Vũ Huyền vừa lòng nghe thấy âm thanh rầm rì của Hách Liên Diễm, nói với Huyền Nhất đang đứng trong góc: "Cởi dây lưng trên người hắn ra, rồi lấy cái bồn cho hắn." Lại đá một chân Hách Liên Diễm nói: "Bài tiết ra".

"Dạ, chủ nhân."Cởi mảnh vải trên mắt xuống, Hách Liên Diễm cúi đầu nhìn cái bồn dưới thân, vốn định cầu xin Kiều Vũ Huyền bảo Huyền Nhất đi ra ngoài, nhưng hắn không dám, từ lúc bò vào đây, hắn liền biết, bây giờ chính mình đã không có tư cách được sủng nữa, muốn ở lại, phải từ bỏ tất cả tôn nghiêm của con người, làm một con chó biết nghe lời.

Hách Liên Diễm đưa lưng về phía Kiều Vũ Huyền cúi người xuống, tách hai chân ra, mông nhổng cao, một tay mò tới c̠úc̠ Ꮒσα, cau mày thở hổn hển moi ra viên ngọc chôn trong đít, sau đó giơ viên ngọc lêи đỉиɦ đầu, hai chân tách rộng, lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα phía dưới.

"Phốc" một tiếng, trong cái lỗ da^ʍ đang chổng cao của Hách Liên Diễmchậm rãi chảy ra một dòng nước da^ʍ, nghe tiếng nước chảy vào bồn, mặt Hách Liên Diễm đỏ bừng nhắm mắt lại, Hoàng đế bệ hạ của Hách Liên quốc cao cao tại thượng, được vạn dân quỳ lạy, bây giờ lại giống như một con chó dẩu cao cái mông, bị người ta nhìn quá trình bài tiết...

Sau khi phun hết nước trong cơ thể ra, Hách Liên Diễm giơ viên ngọc xoay người, sau đó đỏ mặt vươn đầu lưỡi bắt đầu liếʍ láp viên ngọc vừa mới lấy ra khỏi cái c̠úc̠ Ꮒσα kia, Hách Liên Diễm liếʍ rất nghiêm túc, chẳng sợ mùi vị vô cùng khó ngửi... Sau khi cẩn thận liếʍ viên ngọc một lần, mới dâng lêи đỉиɦ đầu: "Hạ Nô đã rửa sạch xong, thỉnh chủ nhân kiểm tra".

Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm đã rời nhà một năm, lại có thể nhớ được quy củ rất kĩ càng tâm tình tốt lên không ít, nhưng y cũng không tính toán tha cho hắn dễ dàng như vậy, nâng chân đá đá gương mặt Hách Liên Diễm, tàn nhẫn nói: "Đút lại vô bên trong đi, từ hôm nay trở đi, trừ bỏ lúc gia đυ. ngươi thời điểm, cái lỗ da^ʍ đê tiện của ngươi lúc nào cũng phải ngậm lấy thứ này, lấy chuyện này để nhắc nhở ngươi, ngươi chỉ là một tên nô ɭệ để cho gia ȶᏂασ, hiểu chưa?"

Nghe lời nói mang theo vũ nhục của Kiều Vũ Huyền, cơ thể Hách Liên Diễm cứng đờ, ngoan ngoãn nói: "Dạ chủ nhân, Hạ Nô đã nhớ kĩ."

Nhìn Hách Liên Diễm ngoan ngoãn đút viên ngọc vừa mới bài xuất ra bên ngoài nhét lại trong c̠úc̠ Ꮒσα lần nữa, Kiều Vũ Huyền mới mở miệng nhàn nhạt nói: "Tư tiện trốn đi vốn là tội chết, nhưng gia thấy thương cho cái mạng tiện này của ngươi chỉ phạt ngươi 50 roi, từ ngày hôm nay trở đi... Biếm làm tiện nô, mang khóa trinh tiết."

Nghe Kiều Vũ Huyền nói, Hách Liên Diễm hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi không chút nào che dấu bại lộ ra ngoài.

Bởi vì quy định của Kiều phủ đối với tiện nô vô cùngkhắc nghiệt, không thể mặc quần áo, không thể đứng dậy đi đường, không thể tự tiện bài tiết... Có thể nói ngày tháng của tiện nô trong Kiều phủ còn không bằng một con chó, ngày sau nếu không có Kiều Vũ Huyền cho phép thì ngay cả việc đi đại tiện hắn cũng không thể tự mình làm chủ!

Kiều Vũ Huyền vừa lòng nhìn cơ thể Hách Liên Diễm bởi vì sợ hãi mà phát run, cong cong khóe miệng nói: "Gia tha cho cái mệnh tiện này của ngươi, sao vậy, không biết tạ ơn sao?"

Hách Liên Diễm nhìn đôi mắt không cho phản bác của Kiều Vũ Huyền, không dám lại làm càn xin tha: "...Hạ Nô tạ chủ nhân khai ân".

Nắm lấy cái roi Huyền Nhất đưa tới, Kiều Vũ Huyền đá đá Hách Liên Diễm: "Quy định cũ, không được nhúc nhích, không được kêu, điểm số".

"Dạ chủ nhân, tiện nô đã hiểu." Hách Liên Diễm vội vàng quỳ thẳng, hai chân giang rộng bằng vai, mu bàn tay rũ xuống hai bên người.

"Chát!" "Một, tạ chủ nhân ban thưởng."

"Chát!" "Hai, tạ chủ nhân ban thưởng."

......

"Chát!" "... A...Năm mươi, tạ chủ nhân ban thưởng." Kiều Vũ Huyền quất roi luôn luôn vô cùng tàn nhẫn, đã lâu không bị quất roi Hách Liên Diễm đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thân thể run rẩy không ngừng.

"Hạ Nô tạ chủ nhân dạy dỗ." Hách Liên Diễm run rẩy dập đầu tạ ơn.

Kiều Vũ Huyền nhìn cơ thể Hách Liên Diễm bị mình quất roi đánh ra từng đường máu, một trận lửa dục chạy thẳng xuống dưới háng, Kiều Vũ Huyền trước nay không phải là một người cấm dục, huống chi dưới chân có sẵn nô ɭệ, y ném roi trong tay xuống ngồi ở giường nệm nói: "Bú ©ôи ŧɧịt̠".