Chương 42: Phủ thành chủ

Thành Nam Dương.

"Bệ... Thiếu gia, phía trước chính là thành Nam Dương, chúng ta trực tiếp đi đến Kiều phủ ạ?" Tiêu Túc nhìn Hách Liên Diễm dò hỏi. Lần này đi xuống phía Nam, Hách Liên Diễm theo thường lệ chỉ dẫn theo một mình hắn, hai người một đường ra roi thúc ngựa, tám chín ngày xe lại rút ngắn còn năm ngày.

Hách Liên Diễm nhìn tòa thành Nam Dương trước mắt, phảng phất giống như đã cách một đời, hắn sinh sống ở chỗ này suốt năm năm, năm năm này đã đánh nát kiêu ngạo của hắn, đánh nát tự tôn của hắn, làm cho hắn học được cách lấy lòng, hầu hạ chủ nhân giống như một con chó...

"Đi phủ thành chủ." Hách Liên Diễm thu hồi suy nghĩ, trầm giọng nói.

Phía trước của lớn phủ thành chủ, Tiêu Túc lấy ra một khối lệnh bài đưa cho thủ vệ, chỉ trong chốc lát đã thấy thành chủ thành Nam Dương - Tào Lộc Dương vội vàng chạy lại đây, quỳ xuống đất: "Vi thần Tào Lộc Dương tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hách Liên Diễm phất tay ý bảo hắn đứng dậy dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Lần này Trẫm cải trang nam hạ, không cần lộ ra quá nhiều."

Tào Lộc Dương khom người gật đầu nói: "Dạ, Hoàng Thượng. Vừa rồi vi thần đã sai bảo hạ nhân dọn dẹp chủ viện, thỉnh bệ hạ di giá."

Hách Liên Diễm gật đầu, không hề có tự giác mình đã đảo khách thành chủ, chiếm chủ viện của người ta, đi đến phòng ngủ trong chủ viện, nói với Tào Lộc Dương đang đứng phía sau: "Ngươi lui xuống trước đi, trẫm mệt mỏi."

"Dạ, vi thần cáo lui."

Tiêu Túc sao bảo người hầu bên cạnh chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Hách Liên Diễm tắm gội, nhìn Hách Liên Diễm nhắm mắt lại ngồi ở trong nước, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra tiếng: "Bệ hạ, không phải ngài tới đây vì Kiều công tử sao, tại sao lại vào ở phủ thành chủ?"

Hách Liên Diễm mở to mắt, quét mắt nhìn Tiêu Túc đang hầu hạ ở bên cạnh, đứng lên khỏi bồn tắm nói: "Không ở phủ thành chủ thì ở đâu? Kiều phủ sao?"

Tiêu Túc lấy khăn tắm bên cạnh qua, chà lau sạch sẽ bọt nước trên người Hách Liên Diễm, nghi hoặc nhíu mày, hiển nhiên là không quá hiểu ý của Hách Liên Diễm.

Hách Liên Diễm mặc xong quần áo, nhìn Tiêu Túc đang quỳ trên mặt đất sửa sang lại giày cho hắn, tự giễu nói: "Ngươi bảo trẫm lấy thân phận gì đi đến Kiều phủ, đương kim thánh thượng? Hay là... một con chó hoang bị chủ nhân bỏ quên?"

"Bệ hạ bớt giận! Thuộc hạ đáng chết." Nghe Hách Liên Diễm nói, Tiêu Túc vội vàng dập đầu nhận tội.

Hách Liên Diễm đi đến cái bàn ở buồng trong, rót một ly trà, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, đáng chết với không đáng chết cái gì, trẫm cũng đâu có tức giận." Hắn chỉ chỉ quần áo còn chưa thay của Tiêu Túc: "Ngươi cũng đi thu thập một chút đi, lát nữa cùng trẫm lên phố đi dạo."

"Dạ, thuộc hạ cáo lui"

Bên kia, Nam Dương Kiều phủ.

Trong thư phòng, Kiều Vũ Huyền xoa mày, một tháng này y không thể nào chợp mắt, cửa hàng bị niêm phong đã hơn một tháng, mỗi ngày tổn thất không thể đo lường, tuy rằng có thể xác định lần này là do đối thủ một mất một còn của Kiều thị - Mạc gia cố ý hãm hại, nhưng không may là không có chứng cứ.

Nhìn chén trà trước mắt, nghĩ đến nếu không phải quan hệ giữa phụ thân và thành chủ Tào Lộc Dương rất tốt, chỉ sợ nguyên cả một nhà đã sớm bị trói vào đại lao, sao có thể an ổn ngồi ở chỗ này uống trà.

Huyền Nhất duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương cho thiếu gia nhà mình, không ngừng lẩm bẩm nói tại sao lại không đi tìm Hách Liên Diễm giúp đỡ. Kiều Vũ Huyền cũng nghĩ tới việc tìm tiểu nô ɭệ hỗ trợ, nhưng có lẽ là do lòng tự trọng quấy phá, hoặc là do cái khác, tóm lại y không có liên hệ hắn...

Kiều Thanh Vân nhìn Kiều Vũ Huyền mỏi mệt, nghĩ đến mới vừa rồi thành chủ đã phái người đưa tới đưa thư, nói: "Nghỉ ngơi một chút đi Vũ Huyền, trưa rồi, cùng phụ thân dùng bữa đi."

Kiều Vũ Huyền ăn mà không biết mùi vị gì, nuốt đồ ăn, gắp một miếng ngó sen bỏ vào trong chén của phụ thân, giọng nói có chút nghẹn ngào hỏi: "Vừa rồi phủ thành chủ phái người đưa tới tin gì thế ạ? Từ sau khi phụ thân xem thư xong, tâm trạng người có chút không tốt."

Cánh tay Kiều Thanh Vân hơi cứng lại, xem xét đứa con trai ưu tú thông minh bên cạnh, vẻ mặt phức tạp, mơ hồ còn có một tia không tha, chậm rãi buông chiếc đũa trong tay ra: "Huyền Nhất, đi thu thập hành lý cho thiếu gia nhà ngươi đi."

Huyền Nhất đang chia thức ăn cho thiếu gia, nghe vậy kinh ngạc nhìn lão gia, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi liếc về phía Kiều Vũ Huyền.

Sau khi nghe thấy, Kiều Vũ Huyền nhíu mày càng sâu, khó hiểu nói: "Phụ thân có ý gì ạ? Tại sao phải thu thập hành lý?"

Kiều Thanh Vân không để ý đến con trai nhà mình hỏi chuyện, tiếp tục nói với Huyền Nhất: "Mặt khác cần chuẩn bị chút ngân phiếu, tối nay vừa lúc có thuyền đi về hướng Tinh Hải, sau khi các ngươi đến Tinh Hải... Không cần trở lại."

Nghe đến đó, Kiều Vũ Huyền sao có thể không hiểu được, phụ thân đây muốn y từ đây mai danh ẩn tích, định cư ở quốc gia khác! Kiều Vũ Huyền nhíu mày nói: "Bây giờ chuyện đã xử lý xong rồi, chỉ cần chúng ta tiếp tục tra xét..."

Kiều Thanh Vân thở dài một hơi, đánh gãy lời y nói: "Vi phụ làm sao lại không hiểu! Nhưng mà... không còn kịp rồi, vừa rồi Tào thúc thúc của con gởi thư, là ông ấy bảo con suốt đêm đi... Kiều gia không thể tuyệt hậu!"

Kiều Vũ Huyền hơi giật mình, không nghĩ tới lại là Tào Lộc Dương bảo y đi: "Trên thư rốt cuộc viết cái gì?"

Kiều Thanh Vân cười khổ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng phủ thành chủ, chua xót nói: "Là trời muốn diệt Kiều gia ta... Thánh thượng đích thân tới Nam Dương, bây giờ đang ở tại phủ thành chủ, thánh thượng phá án, chỉ gϊếŧ không tra! Chúng ta... không có thời gian."