Chương 37: Thi Đình

Hoàng cung, Cửu Long điện.

"Chúng ái khanh còn có việc khải tấu không?" Hách Liên Diễm nhìn quần thầm phía dưới, thấy không có người bước ra khỏi hàng nữa mới gật gật đầu với Tiểu Hạ Tử.

"Tuyên... Tân khoa tam giáp vào điện..."

"Tuyên... Hoàng thương Kiều thị, Đoàn thị, Nam thị vào điện..."

Từ sớm, Kiều Vũ Mặc đã đi theo phụ thân cùng nhau tiến cung, cùng các tài tử thi Đình đứng chờ ở ngoài điện, lúc đang nhìn đông nhìn tây liền nghe thấy trong điện tuyên triệu, sửa sửa quần áo vừa muốn nhấc chân liền thấy một người đang đi ra khỏi cửa nhỏ bên cạnh đại điện, tập trung nhìn vào... Rõ ràng là biểu ca Kiều Vũ Huyền nhà mình.

Kiều Vũ Huyền ở bên điện dùng đồ ăn sáng mà tiểu nô ɭệ chuẩn bị cho y, ăn uống no đủ mới đi ra, thấy vẻ mặt kinh ngạc của biểu đệ, mỉm cười đi qua, theo tuyên triệu cùng mọi người rảo bước tiến vào Cửu Long trong điện.

Chín cột vàng khắc kim long cao ngất đan xen trong điện, khí thê uy nghi không cho phép xâm phạm, bầu không khí trang nghiêm áp lực làm cho mọi người vừa mới nhập điện thở không nổi, ngay cả Kiều Vũ Mặc luôn cà lơ phất phơ, lúc này cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thở cũng không dám thở một chút, tay chân cứng đờ đi đến phía trước đại điện, theo mọi người quỳ lạy trên mặt đất hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Từ lúc Kiều Vũ Huyền rảo bước tiến vào, trong mắt Hách Liên Diễm đã không còn những người khác, nhìn y theo mọi người đi bước một đến trước điện, theo mọi người cùng nhau quỳ trên mặt đất, trái tim Hách Liên Diễm run rẩy, thấp giọng ho một tiếng che dấu nội tâm khẩn trương, tận lực ổn định giọng nói: "Bình thân."

Người khác nghe không ra ngữ khí của Hoàng Thượng khác biệt, nhưng Kiều Vũ Huyền sao lại nghe không ra Hách Liên Diễm đang nỗ lực che dấu, trong nháy mắt đứng dậy, y ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy trên long ỷ điêu khắc kim long đang ngồi một vị vương giả bễ nghễ thiên hạ, kim quan lóa mắt, tiếp đến là đôi mắt lạnh lùng sắc bén, hàn khí bức người, làm người khác không dám nhìn trộm, mơ hồ còn có một tia... lo lắng và bất an.

Kiều Vũ Huyền tà mị cười, ai có thể nghĩ đến hoàng đế bệ hạ khí phách uy nghiêm, sát phạt quả quyết như thế, lúc này trong c̠úc̠ Ꮒσα dưới thân lại đang hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân chứ.

Hách Liên Diễm đối diện với cặp mắt tà mị kia, chỉ cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ giữa háng đang chậm rãi ngẩng đầu, vội vàng quay đầu nhìn về phía nơi khác, ổn định trái tim đang nhảy lên: "Chư vị đều là nhân tài của Hách Liên ta..."

Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm mặc long bào màu đen ngồi trên long ỷ, du͙© vọиɠ tà ác sâu trong nội tâm ngo ngoe rục rịch, đế vương uy nghiêm tôn quý, khí thế bức người như thế làm y nhịn không được muốn đè hắn xuống dưới háng, nhìn bộ dáng hắn bị đυ. đến khóc lóc xin tha thê thảm...

Dưới ánh mắt như đuốc của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm cảm giác chính mình giống như đã bị lột sạch, nghĩ đến trong c̠úc̠ Ꮒσα của mình còn ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà nam nhân ban thưởng, ©ôи ŧɧịt̠ giữa hai chân càng thêm cứng rắn, Hách Liên Diễm có chút chật vật dùng tay áo che khuất giữa háng, vội vàng nói vài câu liền bảo Tiểu Hạ Tử bãi triều.

"Bãi —— triều."

Hách Liên Diễm chưa từng biết thượng triều lại có thể tra tấn người khác như thế, vừa mới nhẹ nhàng thở ra đã bị Huyền Nhất kêu lại, nói với hắn chủ nhân đang ăn sáng bên trắc điện chờ hắn, Hách Liên Diễm hơi giật mình, phất tay ý bảo bọn Tiểu Hạ Tử lui ra, một mình từ cửa sau vào trắc điện trong Cửu Long điện.

Đi vào trong điện thấy chủ nhân còn chưa tới, Hách Liên Diễm do dự một lát liền cởi long bào ra, trần trụi quỳ gối ở cửa chờ đợi.

Bên kia, Kiều Vũ Huyền bị biểu đệ kéo lại, Kiều Vũ Mặc lôi kéo cánh tay biểu ca nhà mình bát quái nói: "Biểu ca, vừa rồi lúc vào điện huynh có sợ không?"

Kiều Vũ Huyền trợn trắng mắt: "Không sợ."

"Đó chính là Hoàng Thượng... Thật sự Hoàng Thượng!" Kiều Vũ Mặc kinh hô.

Kiều Vũ Huyền nhíu mày: "Không phải thật chẳng lẽ là giả? Cũng không phải là lần đầu tiên thấy hắn, có cái gì mà sợ?"

Kiều Vũ Mặc nghe vậy méo miệng nói: "Không, nhưng mà không giống nhau, vừa rồi biểu tẩu thật là uy phong, vô cùng khí phách, cũng thật... dọa người..." Kỳ thật đến bây giờ hắn vẫn không dám tin tưởng, nô ɭệ ngày thường luôn ngoan ngoãn quỳ gối bên chân biểu ca nhà mình và đế vương uy nghiêm trên đại điện hôm nay là cùng một người.

Kiều Vũ Huyền giơ tay đập lên đầu hắn một cái: "Ngươi gọi hắn là gì hả?"

Kiều Vũ Mặc che lại cái trán bị đánh, khinh thường nói: "Nam nhân dối trá, huynh có dám nói là không thích ông đây gọi như vậy không?"

"Ta... Ngươi câm miệng đi!" Kiều Vũ Huyền biệt nữu gầm nhẹ.

Kiều Vũ Mặc không thèm để ý đến tính tình thối tha của biểu ca nhà mình, vuốt cằm nói thầm: "Hừ hừ, đương kim thánh thượng là đại tẩu của ông đây, để xem về sau còn ai dám bắt nạt ông nữa ha ha ha..."

Kiều Thanh Sơn vẫn luôn đứng ở một bên hung hăng trừng mắt nhìn con trai ngu ngốc của mình, ánh mắt lo lắng không ngừng liếc về phía Kiều Vũ Huyền, há mồm tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ vỗ vỗ bờ vai của y... Cái gì cũng chưa nói.

Kiều Vũ Huyền biết nỗi lo lắng của thúc phụ, đế vương vô tình, chuyện mà mình làm cũng đủ bị xét nhà diệt tộc hơn trăm lần, y nhớ lại lời nói mà thúc phụ từng nói với mình: Bệ hạ thuận theo con, là bởi vì bây giờ ngài ấy muốn thuận theo, nhưng đến lúc ngài ấy không muốn thuận theo nữa, con chỉ có thể chấp nhận...

Nhìn hai người đi xa, ánh mắt Kiều Vũ Huyền thâm trầm lại kiên định, đạo lý thì y hiểu, nhưng y... vẫn tin tưởng A Diễm của y... yêu y...