Chương 24: A Diễm, Hách Liên Diễm

Chạy đến gần mới thấy, người nọ thế nhưng mặc long bào màu đen thêu hoa văn rồng vàng, Kiều Vũ Huyền kinh hãi, âm thầm phun tào vận khí của mình đúng không tốt, tùy tiện đi một chút lại gặp được bệ hạ, mà khi đầu gối quỳ đến một nửa, lại cảm giác bóng dáng trước mắt... Càng nhìn càng quen thuộc...

Hách Liên Diễm nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tưởng Tiểu Hạ Tử đi lấy hộp băng đã trở lại, đầu cũng không ngẩng lên liền nói: "Cẩu nô tài, sao lại chậm như vậy."

Giọng nói này... Đôi mắt Kiều Vũ Huyền tối đen, tuy rằng giọng nói này nhiều thêm một tia sắc bén bá đạo, thiếu một ít cẩn thận và lấy lòng mà y quen thuộc, nhưng mà... Đang lúc y muốn tiến lên một bước, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người lại đây, vội vàng tránh phía sau một hòn núi giả.

"Bệ hạ, hộp băng đây ạ." Tiểu Hạ Tử thở hổn hển cầm hộp băng trở về, quỳ xuống đất cung kính nói.

Hách Liên Diễm nghe vậy ngẩng đầu, Tiểu Hạ Tử? Vậy vừa mới nãy...? Không có ai sao... Là do hắn nghe nhầm rồi?

Hách Liên Diễm tiếp nhận hộp băng, bốc lấy hạt sen đã được lột vỏ bỏ vào hộp, mơ hồ nghe thấy bên ngoài núi giả truyền đến một trận ồn ào: "Bên ngoài đang làm gì?" Hách Liên Diễm không vui nhíu mày nói.

Tiểu Hạ Tử nghe thấy ngữ khí không vui của bệ hạ, vội vàng đứng dậy ra bên ngoài xem, một lát sau trở về nói: "Bệ hạ, có một hộ vệ bên ngoài cung tự tiện xông vào Ngự Hoa Viên, hình như là không tìm thấy chủ nhân nhà hắn, bây giờ đã bị bọn thị vệ bắt lại."

"Hừ, thật đúng là một tên nô tài to gan." Hách Liên Diễm nghe vậy cười nhạo một tiếng lắc đầu, thầm than tên kia không biết tự lượng sức mình, hoàng cung đại nội đâu phải là nơi mà một tên nô tài có thể làm càn.

"Nhưng mà, nô tài nhìn hộ vệ kia có chút quen mắt, giống như... đã gặp ở đâu rồi..." Tiểu Hạ Tử cào cào đầu lẩm bẩm nói.

Gặp qua? Hách Liên Diễm nhíu mày, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, số lần Tiểu Hạ Tử ra cung có thể đếm trong lòng bàn tay, sao hắn có thể quen mặt với một hộ vệ ngoài cung được?... Hộ vệ? Nỗi bất an trong lòng Hách Liên Diễm càng lúc càng lớn: "Mang người lại đây!"

"Dạ?... Dạ, bệ hạ." Tiểu Hạ Tử ngây ra một chút mới hiểu được chủ nhân nhà mình muốn gặp tên hộ vệ kia.

Hách Liên Diễm đứng tại chỗ, chỉ chốc lát đã thấy Huyền Nhất bị mấy thị vệ trong cung trói tay áp giải lại đây: "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng." Mấy thị vệ quỳ xuống đất thỉnh an nói.

Huyền Nhất bị áp giải lại đây trợn mắt há hốc mồm nhìn Hách Liên Diễm mặc một thân long bào, miệng há to đến nỗi có thể nhét một cái trứng gà!

"Làm càn! Còn không quỳ xuống!" Một thị vệ nhìn Huyền Nhất to gan lớn mật dám nhìn thẳng mặt vua, dùng một chân đá vào đầu gối hắn nói.

Huyền Nhất không có chuẩn bị gì đã bị thị vệ đá ngã trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn nhìn Hách Liên Diễm trước mặt, lắp bắp: "Ngươi... Ngươi là..."

"Đều lui ra cho trẫm!" Hách Liên Diễm đánh gãy lời Huyền Nhất chưa nói ra miệng, quát thị vệ xung quanh.

Đợi người chung quanh đều lui ra ngoài, vẻ mặt Hách Liên Diễm phức tạp nhìn Huyền Nhất, hắn không nghĩ tới hộ vệ to gan lớn mật kia thế nhưng thật là Huyền Nhất, bất đắc dĩ thở dài đi lên trước cởi bỏ dây trói cho Huyền Nhất.

Huyền Nhất xoa đôi tay tê dại, cẩn thận trộm nhìn Hách Liên Diễm, vừa mới nãy hắn còn cho rằng chính mình sắp bị diệt khẩu rồi... Huyền Nhất sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, gập ghềnh nói: "Cái kia... Ngươi... Không đúng, bệ hạ, ngài..."

Hách Liên Diễm trợn trắng mắt nhìn Huyền Nhất đang ngây ngốc, phất tay đánh gãy lời hắn, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, nhàn nhạt uy hϊếp: "Sau khi trở về ngậm chặt miệng cho trẫm! Không được để lộ bất kì chữ nào với chủ nhân, nếu không... Trẫm lập tức chém ngươi!"

Kiều Vũ Huyền nghe thấy tiểu nô ɭệ nhà mình lúc này còn muốn giấu giếm chính mình, rốt cuộc nhịn không được đi ra từ sau núi giả: "Vậy bệ hạ... Có muốn chém ta luôn hay không!"

Hách Liên Diễm nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, tay chân tức khắc cứng đờ, thân mình cương cứng xoay người, đối diện với bộ dáng cười như không cười của chủ nhân, Hách Liên Diễm phịch một tiếng, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất: "...Chủ...Chủ nhân!"

Kiều Vũ Huyền bình tĩnh nhìn tiểu nô mặc long bào trước mặt, khóe miệng chậm rãi nổi lên tươi cười trào phúng: "Bệ hạ chiết sát* thảo dân, thảo dân sao gánh nổi một tiếng "chủ nhân" của bệ hạ."

(*): Theo mình hiểu thì là cảm thấy xấu hổ khi nhận được thứ mình không đáng được nhận.

Hách Liên Diễm mở miệng ra muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kinh hoảng thất thố nhìn Kiều Vũ Huyền, không ngừng lắc đầu, nước mắt không tự giác theo hốc mắt chảy ra...

Kiều Vũ Huyền nhấc chân đi qua, ngón tay nhẹ nhàng lau lau nước mắt tiểu nô ɭệ chảy ra, giơ tay hung hăng quăng một bạt tai trên mặt Hách Liên Diễm, bóp chặt cằm hắn: "Bệ hạ còn chưa nói có muốn chém thảo dân luôn hay không mà? Không nói lời nào? Vậy thảo dân cáo lui."

Không thể! Hách Liên Diễm lảo đảo ngăn Kiều Vũ Huyền lại, ôm lấy hai chân đang bước đi của chủ nhân, con ngươi sắc bén ngày thường lúc này tràn đầy hoảng loạn: "Chủ nhân, chủ nhân tha thứ nô ɭệ, nô ɭệ không phải cố ý gạt ngài..."

"Không phải cố ý? A... Vậy chính là đang cố ý chơi gia sao?! Thậm chí đến lúc này còn muốn làm Huyền Nhất giúp ngươi cùng nhau gạt gia! Ai cho ngươi lá gan!" Kiều Vũ Huyền giận vô cùng, cho dù biết người trước mắt này là hoàng đế, vẫn là nhịn không được dùng một chân đá ngã hắn, nhấc chân dẫm lên ngón tay của hắn đang đặt trên mặt đất, dùng sức nghiền áp.

"A... Không phải, chủ nhân, cầu ngài, cầu ngài... Đừng bỏ rơi nô... Cầu ngài." Hách Liên Diễm bị đá ngã, giãy giụa bò dậy quỳ thẳng, tay đứt ruột xót, cho dù ngón tay bị giẫm đã bắt đầu phát tím, Hách Liên Diễm cũng không dám rút ra nửa phần, chỉ có thể không ngừng cầu xin.

Nghe tiếng xin tha của tiểu nô ɭệ dưới chân, Kiều Vũ Huyền một phen kéo hắn đè trên núi giả, xé mở long bào hắn, đột nhiên nâng chân lên, đặt đầu gối tạp vào giữa hai cánh mông kẹp chặt, dùng đùi đè lên ©ôи ŧɧịt̠ giả trong c̠úc̠ Ꮒσα hắn, trực tiếp tàn nhẫn đẩy sâu vào.

"A... A a..." Hách Liên Diễm bị đâm trượt lên phía trước, lại bị y kéo trở về, c̠úc̠ Ꮒσα bị đầu gối thô bạo nghiền áp, lỗ nhỏ chứa đầy nho và nước da^ʍ bốn phía, dần dần bị đυ. đến sưng đỏ, Hách Liên Diễm đau đến run lên, cái trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng mà cho dù bị đối đãi thô bạo, ©ôи ŧɧịt̠ bị bao dươиɠ ѵậŧ trói chặt giữa hai chân Hách Liên Diễm lại không ngừng muốn ngẩng đầu... Du͙© vọиɠ không cách nào phóng thích, bị thống khổ trói buộc làm cơ thể Hách Liên Diễm không ngừng xoắn chặt, cao giọng rêи ɾỉ.

"A, thật đúng là cái đồ hạ tiện, bị đầu gối của gia đυ. mà ngươi cũng có thể phát nứиɠ." Kiều Vũ Huyền lấy chìa khóa cởi bỏ khóa trinh tiết dưới háng Hách Liên Diễm.

"A... Ưʍ..." Khóa trinh tiết được cởi ra, Hách Liên Diễm cho rằng Kiều Vũ Huyền là muốn ȶᏂασ hắn, liền xoay người quỳ trên mặt đất tách c̠úc̠ Ꮒσα ra thỉnh cầu nói: "Chủ nhân, Hạ Nô cầu chủ nhân đυ. nô ɭệ, cầu chủ nhân sử dụng nô ɭệ..."

Kiều Vũ Huyền ném chìa khóa vào hồ sen, thân thể dựa vào trên núi giả, cũng không để ý tới Hách Liên Diễm trên mặt đất, chỉ là dùng mũi giày không ngừng nghiền nát c̠úc̠ Ꮒσα hắn... Thật lâu sau mới ngồi xổm xuống nhìn thẳng hắn nói: "Lăng Diễm... Không, là Hách Liên Diễm, thảo dân cũng thật là may mắn, chà đạp bệ hạ suốt năm năm mà vẫn còn có thể giữ được cái mạng này, vậy thỉnh bệ hạ nể mặt tình cảm chủ nô năm năm, tha cho những người khác ở Kiều thị, tội danh mạo phạm bệ hạ, thảo dân nguyện gánh vác một mình."

Hách Liên Diễm hoảng sợ lại tuyệt vọng nhìn ngữ điệu lạnh băng của chủ nhân, nước mắt không ngừng chảy xuống, chỉ có thể liều mạng lắc đầu: "Chủ... Chủ nhân đang nói cái gì, A Diễm nghe không hiểu, ngài... Ngài là không cần... Không cần A Diễm sao, A Diễm là nô ɭệ của ngài mà..."

Kiều Vũ Huyền không chớp mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Diễm, giống như muốn khắc hắn vào sâu trong đầu: "Ta sẽ ở Huyền Nhạc cư chờ bệ hạ, cái mạng chờ bệ hạ tùy thời tới lấy."

Hách Liên Diễm nhìn chủ nhân bỏ hắn ở lại đây mà đi mất, khóc rống giống như động vật nhỏ đang tuyệt vọng: "Chủ nhân! A a..."

Nghe tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng phía sau, bước chân Kiều Vũ Huyền run rẩy, A Diễm... Không phải là ta không cần ngươi, là ta... Sợ ngươi không cần ta...

Kiều phủ, Huyền Nhạc cư

"Vũ Huyền, con đi đâu..." Kiều Thanh Sơn nhìn Kiều Vũ Huyền vẻ mặt hoảng hốt hỏi.

"Người đã sớm biết có phải hay không?! Các người hợp nhau tới gạt ta? Chơi đùa ta rất vui sao?!!" Cảm xúc của Kiều Vũ Huyền nhịn một đường đột nhiên hỏng mất, hung ác quát lên với Kiều Thanh Sơn, Kiều Thanh Sơn lại nghe ra tia yếu ớt trong đó, cẩn thận hỏi: "Con... Nhìn thấy bệ hạ?"

"A... Ha hả, đúng vậy, gặp được, cho nên? Nếu con không nhìn thấy, thúc phụ còn tính toán giấu con tới khi nào?"

Nghe thấy lời chất vấn của cháu trai nhà mình, Kiều Thanh Sơn cũng hơi ủy khuất: "Vũ Huyền, không phải thúc phụ không nói cho con, mà là bệ hạ không cho, tự tiện bàn luận về bệ hạ chính là tội chết!"

Kiều Vũ Huyền cười lạnh: "Tội chết? Chẳng lẽ thúc phụ không thể lén nói cho con sao!"

NhìN Kiều Vũ Huyền đang kích động, Kiều Thanh Sơn bình tĩnh hỏi lại: "Con xác định sau khi con biết được thân phận của bệ hạ, còn có thể coi như cái gì cũng không biết sao?"

"Con... Con... Không thể." Kiều Vũ Huyền cúi đầu cười khổ, đó là ngôi cửu ngũ chí tôn, chủ nhân của thiên hạ, đến bây giờ hắn vẫn còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ... Nếu mình biết thân phận của hắn, sao có thể coi như cái gì cũng không biết...

Kiều Thanh Sơn vỗ vỗ bờ vai của y: "Còn nhớ rõ cái lần thúc phụ bị bệ hạ trách phạt không? Chính là bởi vì một ngày trước đó đã gặp bệ hạ ở viện của con, lần trừng phạt đó chính là lời cảnh cáo của bệ hạ, nếu thúc phụ dám lắm miệng nói cho con, cái mạng này của thúc phụ không nặng, chỉ là... Thúc phụ không dám lấy mạng của chín tộc chúng ta đi đánh cược."

Kiều Vũ Huyền nghe vậy, nhớ tới lần đó khuôn mặt thúc phụ bị đánh đầy vết máu, âm thầm nghiến răng, tên tiểu nô ɭệ này xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, không khỏi mở miệng nói: "Thúc phụ, thực xin lỗi, là con liên lụy người."

Kiều Thanh Sơn không để bụng vẫy vẫy tay nói: "Chúng ta là người một nhà, nào có chuyện xin lỗi nhiều như vậy, nhưng mà con và bệ hạ..."

"Thúc phụ, Vũ Huyền mệt mỏi, có chuyện gì sau này hãy nói." Kiều Vũ Huyền đánh gãy lời nói của Kiều Thanh Sơn.

Kiều Thanh Sơn nhìn đầy cháu trai mặt mày mệt mỏi không muốn nói nhiều, hơi hơi thở dài: "Thôi được, vậy con đi nghỉ ngơi trước đi đi, lát nữa thúc phụ lại đến thăm con."

---

Editor: Ngược A Diễm của tui sml :((( Xót quáaaaa