Chương 22: Ăn nho

Kiều Thanh Sơn và Kiều Vũ Huyền nhìn Kiều Vũ Mặc ăn như sắp chết, song song lắc đầu, Kiều Vũ Huyền trêu ghẹo: "Không phải chỉ có bảy ngày thôi à, ngươi đói đến nỗi như vậy hả? Không phải ngươi có mang theo lương khô sao?"

Kiều Vũ Mặc trợn trắng mắt liếc nhìn Kiều Vũ Huyền đứng nói chuyện không đau eo: "Hừ! Có bản lĩnh thì huynh ăn thử đi, đống lương khô kia là cho người ăn sao?! Ăn uống tiêu tiểu đều ở chung trong một cái phòng, mùi vị kia..."

Kiều Vũ Mặc lắc lắc đầu, lại gắp một cục giò to nói: "Kỳ thi này đúng thật là biếи ŧɦái, may mà sức khỏe của ông đây tốt, các ngươi không biết đâu, hai ngày cuối cùng Ngự lâm quân nâng đi ra ngoài biết bao nhiêu người! Tất cả đều hôn mê."

Nhìn con trai nhà mình lại bắt đầu làm điều ngu ngốc, chòm râu của Kiều Thanh Sơn run rẩy, cả giận nói: "Đừng có nói bậy! Kỳ thi này chính là ân đức của bệ hạ, ban cơ hội cho tất cả học sinh trong thiên hạ này, bảy ngày thi này không những là kiểm tra kiến thức sách vở của các ngươi, mà còn khảo sát về phương diện sức khỏe của các ngươi nữa!" Nói xong, ông bất động thanh sắc nhìn về phía Hách Liên Diễm bên chân cháu trai, lặng lẽ thở ra một hơi.

Kiều Vũ Mặc nghe vậy trợn trắng mắt: "Đúng đúng đúng, phụ thân, ngài nói đều đúng hết. Hừ, đúng thật là chó săn của Hoàng Thượng mà "

Kiều Vũ Huyền buồn cười nhìn cặp cha con trước mắt phụ tử, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hơi hơi liếc về hướng Hách Liên Diễm đang yên lặng quỳ gối bên chân, màu mắt tối xuống, gần đây y phát hiện thúc phụ nhà mình lúc nói chuyện trước... ánh mắt luôn luôn không tự giác liếc về phía tiểu nô ɭệ này, đây là... Tại sao chứ?

Ngày tháng như nước chảy, ban ngày Hách Liên Diễm vào triều xử lý triều chính, buổi tối thì đến Kiều phủ hầu hạ chủ nhân, khiến cho Kiều Vũ Huyền ban ngày vội vàng xử lý chuyện làm ăn, buổi tối tính thú nổi lên, lập tức lôi kéo tiểu nô ɭệ đυ. một hồi, cũng có một loại cảm giác...vợ chồng lâu năm.

...Nửa tháng sau

"Có việc khải tấu, không có việc gì bãi triều!" Tiếng nói đặc biệt của thái giám vang lên.

"Bệ hạ, thần có việc thỉnh tấu." Thừa tướng đứng ra nói.

"Chuẩn."

"Bệ hạ, lúc trước ngài đã nói đến chuyện hoàng thương, vào tháng trước thần đã truyền chỉ đến các thương hộ, hiện giờ bọn họ đã trình sổ sách lên, thần đã sửa sang lại rõ ràng, cụ thể. Thỉnh bệ hạ định đoạt." Thừa tướng dâng sổ con lên.

Hách Liên Diễm mở ra tấu chương mà Tiểu Hạ Tử đưa tới, tùy ý nhìn vài lần liền nói: "Cái Trẫm muốn chính là thực tiễn, không phải lý luận suông, ngày mai mở tiệc ở Ngự Hoa Viên, đề thi do chính ngươi chủ trì."

"Thần tuân chỉ."

"Bãi —— triều."

Kinh thành, Kiều phủ.

"Ưʍ... Chủ nhân... Núʍ ѵú của Hạ Nô sắp bị đứt rồi... A a..."

Kiều thúc phụ cầm ý chỉ mà công công đưa tới, vừa mới đi đến cửa viện Huyền Nhạc cư, liền nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nức nở của Hách Liên Diễm, thúc phụ đại nhân tức khắc dừng bước chân, không dám đi thêm một bước...

Nhưng Kiều thúc phụ lại đang rối rắm nhìn nhìn thánh chỉ trên tay, chỉ phải căng da đầu đứng ở ngoài cửa hô: "Khụ khụ, Vũ Huyền à, bệ hạ có chỉ, ngày mai có tiệc ở Ngự Hoa Viên, thừa tướng đại nhân sẽ ra đề thi để tuyển người phụ trách vấn đề hoàng thương, con chuẩn bị cho tốt nhé, vậy... Thúc phụ đi trước đây." Nói xong cũng không đợi Kiều Vũ Huyền đáp lời đã lưu loát chạy đi, dám nghe góc tường của Hoàng Thượng, đúng là không cần mạng già này mà...

Phía trong, Kiều Vũ Huyền đang dẫm lên ©ôи ŧɧịt̠ của Hách Liên Diễm, ăn quả nho treo trên đầṳ ѵú hắn, đột nhiên nghe thấy thúc phụ ở ngoài cửa lớn giọng, không đợi y đáp lời, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng rời đi của thúc phụ nhà mình, khẽ nhíu mày... Không thể hiểu được...

"A... ưʍ...." Hách Liên Diễm quỳ trên mặt đất không ngừng rêи ɾỉ, chỉ thấy trên hai đầṳ ѵú hắn treo một chùm nho dài, núʍ ѵú non mềm bị một đôi kẹp răng cưa cắn chặt, chỉ cần Kiều Vũ Huyền túm quả nho xuống dưới, đầṳ ѵú mềm mại lập tức sẽ bị hung hăng kéo xuống.

Kiều Vũ Huyền duỗi tay xoa bóp cặρ √υ" sưng to sắp trầy da của Hách Liên Diễm: "Vật nhỏ thật đáng thương, gia thưởng ngươi cái ân điển đi, tự mình kéo quả nho xuống, dùng cái miệng nhỏ ở phía dưới ăn hết, ăn xong rồi gia sẽ tháo kẹp vυ" xuống cho ngươi."

Hách Liên Diễm cúi đầu nhìn nửa chùm nho trước ngực, nếu nhét hết mớ này vào... c̠úc̠ Ꮒσα chỉ sợ sẽ bị căng hư mất, nhưng từ trước đến nay Hách Liên Diễm không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Kiều Vũ Huyền, chỉ có thể nhận mệnh lôi kéo từng quả nho, lấp đầy c̠úc̠ Ꮒσα mình.

Một quả... Bảy quả... Mười lăm quả...

"A... Ô, chủ nhân, tha cho nô đi, nô... thật sự ăn không vô." Hai điểm trước ngực không ngừng bị kéo xuống rồi lại đập trở lại, quả nho lạnh lẽo bị hắn liều mạng chen vào sâu bên trong vách thịt, tra tấn từ hai phía làm Hách Liên Diễm nhũn chân nằm liệt trên mặt đất, nhịn không được cầu xin Kiều Vũ Huyền.

Kiều Vũ Huyền đếm đếm bảy quả nho còn dư lại, vỗ vỗ mông tiểu nô ɭệ, ý bảo hắn chu mông lên. Hách Liên Diễm tuy rằng không biết chủ nhân hắn muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng quỳ xuống, bày ra tư thế chổng mông.

"Tự mình bẻ cái mông ra." Kiều Vũ Huyền tùy tay cầm quạt xếp, gõ gõ lên c̠úc̠ Ꮒσα Hách Liên Diễm c̠úc̠ Ꮒσα.

"Dạ, chủ nhân." Đôi tay Hách Liên Diễm dùng sức tách hai cánh mông sang hai bên, dâng lên c̠úc̠ Ꮒσα bị quả nho lấp đầy cho chủ nhân xem.

Kiều Vũ Huyền dùng một tay đè mông Hách Liên Diễm lại, một cái tay khác cầm quạt xếp giống như đang đảo nước thuốc, dùng sức thọc vào trong cái lỗ da^ʍ đã bị banh ra của Hách Liên Diễm.

"A a a..." Đột nhiên bị mạnh mẽ thọc vào rút ra, Hách Liên Diễm nhịn không được kêu da^ʍ.

Làm lơ tiểu nô ɭệ đang phát nứиɠ dưới chân, Kiều Vũ Huyền đẩy hết đống nho vào sâu bên trong, lại cầm lấy vài viên quả nho còn thừa quả nhét thêm vào, cho đến khi cái miệng nhỏ phía dưới của Hách Liên đã nuốt hết đống nho, Kiều Vũ Huyền mới buông hắn ra.

"A... A... Chủ nhân..." Hách Liên Diễm bị chủ nhân hung ác thọc vào, ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng ngẩng cao, lại không dám tự tiết, chỉ có thể không ngừng dùng cái mũi cọ chân Kiều Vũ Huyền, lấy lòng kêu.

Kiều Vũ Huyền đạp thật mạnh lên ©ôи ŧɧịt̠ đang dựng đứng của Hách Liên Diễm, vừa lòng nghe được Hách Liên Diễm kêu thảm thiết, cầm trinh tiết khóa trên bàn ném qua nói: "Đồ đê tiện không biết xấu hổ, chỉ bị cây quạt đυ. mà vẫn có thể phát nứиɠ mang lên, cút đi."

Mắt thấy chủ nhân phát hỏa, Hách Liên Diễm vội vàng ngậm chặt miệng, run rẩy hai chân, hung hăng ấn ©ôи ŧɧịt̠ giữa hai chân xuống, không màng vật nhỏ đã đau đến phát run, vội vàng ngậm lấy mớ nho mà chủ nhân ban thưởng, theo quy củ mặc xong trinh tiết khóa, dập đầu nói: "A Diễm tạ ơn chủ nhân đã thưởng nho, chủ nhân nghỉ ngơi sớm một chút, A Diễm cáo lui."

---

Editor: Tính ra chuẩn bị mấy chương sau cũng gọi là ngược á, cơ mà tại mỗi chương ngắn quá nên không thấy ngược mấy =)))