Lâm Niệm Sơ cầm điện thoại đi tới phòng vệ sinh, bật đèn rồi đứng trước bồn rửa tay.
Người phụ nữ trong gương mặc một cái váy ngủ bằng bông màu trắng không hề có chút nổi bật, thân hình mỏng manh gầy gò, ánh sáng trong con ngươi ảm đạm, thậm chí có thể nói là trống rỗng. Viền mắt hơi thâm, sắc mặt u ám nặng nề không sáng sủa, mái tóc dài bù xù được thả ra một cách tùy ý và lộn xộn trên đầu vai, cả người trông không không có sức sống, giống như một oán phụ, không hề có sức hấp dẫn và tinh thần phấn chấn của một người phụ nữ 25 tuổi.
Đối diện với tấm gương, lông mày Lâm Niệm Sơ nhíu chặt, trên khuôn mặt toát ra vẻ hoảng hốt.
Cô nhớ tới tấm ảnh cưới kia.
Cô trong ảnh cột tóc đuôi ngựa, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, ánh mắt trong veo, trông vô cùng có linh khí. Bằng không lúc còn đi học cũng sẽ không được bình chọn là bông hoa khoa chuyên ngành biểu diễn của Học viện Điện ảnh Đông Phụ.
Bây giờ, ha, còn chẳng bằng một ngọn cỏ lau.
Hơn nữa cô càng ngày càng cách xa sân khấu kịch mà mình yêu nhất.
Lại nhìn Lương Thần, trước sau vẫn anh tuấn như thế, đồng thời còn có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Mặc áo sơ mi trắng và quần tây lên người, bộ dáng anh ta rắn rỏi chẳng hề thua kém các người mẫu nam.
Cô thường xuyên nghe bạn bè và đồng nghiệp của Lương Thần đánh giá anh ta là người mặc áo blouse trắng đẹp trai nhất viện Y học Đông Phụ.
Ba năm, Lương Thần càng ngày càng xuất sắc, mà cô lại thụt lùi.
Cho nên, tại sao lúc trước cô lại vì tình yêu mà thỏa hiệp với bố mẹ của Lương Thần, vứt bỏ sân khấu kịch mà mình yêu nhất, để làm một thư ký vô danh an tĩnh ở một cơ quan nhà nước cơ chứ?
Yêu đương cái quần què!
Nhìn bản thân trong gương, Lâm Niệm Sơ khó có thể khống chế mà chửi bậy: “Đậu má, tớ cảm thấy bản thân chính là một con ngu!”
Tưởng Ngải Đồng rất hiểu Lâm Niệm Sơ, cho nên biết tại sao cảm xúc của cô lại bùng phát như vậy. Cô ấy khẽ thở dài: “Cậu đấy, cậu quá coi trọng Lương Thần và bố mẹ của anh ta. Lúc trước tớ đã nói với cậu, bọn họ không có gì ghê gớm cả. Không phải chỉ là bác sĩ và luật sư thôi sao? Cao hơn người ta một bậc hả? Có cái gì mà dám xem thường nghề diễn viên này chứ? Cậu cứ cứng thẳng mặt với bọn họ là xong rồi, nếu như Lương Thần thật sự yêu cậu, chắc chắn sẽ đứng về phía cậu chứ không phải là bảo cậu vứt bỏ sự nghiệp mà cậu yêu nhất, sau đó thì ngây ngốc với đám dầu khói ở trong nhà cả ngày.”