Chương 25

Đã qua 12 giờ trưa, anh trở về nhà trước, thay một bộ âu phục gọn gàng sạch sẽ, khi chuẩn bị ra khỏi nhà đi đến công ty thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, là trợ lý Lâm Việt Đào gọi tới.

Trình Nghiễn đưa điện thoại lên bên tai, lời ít ý nhiều: “Nói.”

“Bên phía Tổng giám đốc Tôn xảy ra sự cố nhỏ.” Lâm Việt Đào là cấp dưới của Trình Nghiễn nhiều năm, cũng rất hiểu tính tình của Trình Nghiễn, biết anh là người quyết đoán và khó tính trong công việc, cho nên thời điểm báo cáo công việc cũng không lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề: “Ông ta muốn đổi địa điểm bàn chuyện hợp tác vào cuối tuần sau sang phim trường mới xây ở thành phố Nguyên Đường.

Thành phố Nguyên Đường là một thành phố nhỏ tuyến hai tuyến ba xung quanh thành phố Đông Phụ, vì phát triển du lịch nên đã quy hoạch xây dựng một phim trường, một tháng trước vừa mới được đầu tư đưa vào sử dụng.

Nghe xong báo cáo của trợ lý, Trình Nghiễn thở dài, trong lòng quá rõ ràng vị Tổng giám đốc Tôn này tại sao lại muốn đổi địa điểm bàn chuyện hợp tác sang phim trường.

Tổng giám đốc Tôn tên thật là Tôn Khải Hải, là người phụ trách bộ phận thị trường của nền tảng app mua sắm, chức vị không cao nhưng quyền lực lại lớn, tất cả nhãn hiệu hợp tác đều phải qua tay ông ta.

“Điện tử Nguyên Thăng” hiện đang làm hạng mục thị trường chìm, việc hợp tác với nền tảng app mua sắm do Tôn Khải Hải nắm quyền tương đối quan trọng đối với việc triển khai dự án này, bằng không thì cũng sẽ không cần vị Tổng giám đốc này đích thân tiến hành đàm phán.

Tôn Khải Hải 40 tuổi đã hói đầu, bụng phệ, vô cùng thông minh khôn khéo, sở thích không tính là quá nhiều, trừ hút thuốc uống rượu ra thì cũng chỉ thích người đẹp, đặc biệt là ngôi sao nữ rạng rỡ xinh đẹp.

Xem dáng vẻ này, thứ bảy tuần sau vị họ Tôn này tám phần là muốn tới phim trường đi theo ngôi sao nữ nào đó mà ông ta mới nhìn trúng, không có thời gian quay trở lại Đông Phụ bàn chuyện hợp tác, cho nên dứt khoát ra lệnh bảo Trình Nghiễn tới phim trường tìm ông ta, giống như hoàng đế triệu kiến đại thần.

Trình Nghiễn rất bất lực, nhưng cũng đành bó tay, suy cho cùng hạng mục quan trọng hơn, hơn nữa đối thủ cũng đang cố gắng tranh giành nền tảng này, cuối cùng miếng mồi ngon này về tay ai, hoàn toàn do Tôn Khải Hải quyết định.

“Được, tôi biết rồi.” Trình Nghiễn nói với đầu bên kia điện thoại.

Lâm Việt Đào: “Vậy bây giờ tôi sẽ giúp ngài đổi lịch trình.”

“Ừ.” Trình Nghiễn vốn sắp cúp điện thoại, nhưng lại bỗng nhiên nhớ ra gì đó, trầm giọng ra lệnh: “Bảo người phụ trách cửa hàng chính hãng trên Taobao tới văn phòng chờ tôi.”

Lâm Việt Đào cảm giác được lửa giận của Tổng giám đốc Trình, hơi bất an thấp thỏm, do dự một lát, vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật: “Hôm… Hôm nay Tổng giám đốc Ngô không tới công ty.”

Một người phụ trách nền tảng nho nhỏ mà dám tự xưng “Tổng giám đốc Ngô”, còn yêu cầu nhân viên toàn công ty đều gọi anh ta là “Tổng giám đốc Ngô”, loại hành vi không biết xấu hổ này, toàn công ty trừ Ngô Tĩnh An ra thì không có người thứ hai có thể làm được.