Chương 18: Mãn nguyện
Edit: Trucxinh
Xe ngựa đi gần hai canh giờ mới nghe phu xe “họ” một tiếng thật dài, Y Nhân hấp tấp vén rèm xe lên thò đầu ra nhìn. Yến Hồng vướng Đông Phương Manh đang chiếm đùi nàng làm gối đầu ngủ say sưa, không dám rục rịch, chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức nhào ra, chạy một vòng ở nơi đất trời rộng mênh mông này cho sướиɠ.
Xe dừng ở một sườn núi bằng phẳng, đưa mắt nhìn xuyên qua rèm xe, chỉ thấy một biển cỏ, gió nhẹ thổi qua, màu xanh cuộn sóng. Dù Yến Hồng ngồi trong xe, cũng có thể ngửi thấy mùi cỏ theo gió bay đến. Thật muốn lăn vài vòng trên cỏ. Nghĩ nghĩ, nếu cùng tiểu ngốc ôm nhau lăn trên đó, woa… (= = chỉ lăn lộn mà thôi, đừng nghĩ nhiều…) Không nhịn được lay Đông Phương Manh nhè nhẹ, định gọi hắn dậy, đi xuống xem phong cảnh lạ mắt một chút. Chưa kịp chờ Đông Phương Manh tỉnh lại, liền nghe Tập Nhân kêu một tiếng quái dị, Yến Hồng quay đầu nhìn, vui không thể tả. Nha đầu kia tham nhìn phong cảnh, thò hơn nửa người ra ngoài cửa xe, xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng ta theo quán tính rớt xuống đất chổng vó lên trời. May mà lớp cỏ rất dày, không đáng lo, trừ phương diện mặt mũi hơi bị tổn thương. Tinh binh theo hầu bản lĩnh có giỏi đến mấy cũng không dè đột nhiên có người đi xuống kiểu này, nước xa không cứu được lửa gần, đành trơ mắt nhìn Tập Nhân ngã thành một đống. Trái lại chọc cười cho Công gia phu nhân vừa xuống xe ngựa, bốn đóa kim hoa còn lại và Yến Hồng cũng chẳng nhớ tình tỷ muội, cười không thấy tổ quốc đâu hết. Khúc đệm nho nhỏ này thành công mang lại trò cười cho tất cả những người có mặt, trừ Tập Nhân mặt đỏ tới mang tai hận không thể kiếm được cái lỗ chui vào, cùng với Đông Phương Manh bị tiếng cười đánh thức, đang dụi mắt hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Yến Hồng thấy Đông Phương Manh đã tỉnh, lúc này mới kéo hắn xuống xe. Xuống xe liền thấy Tập Nhân ai oán liều mạng khạc vụn cỏ không cẩn thận hít vào mũi ra, lại không nhịn được phì cười. Nha đầu này thú vị quá xá. Đông Phương Manh không thể hiểu vì sao Hồng Hồng nhà hắn bỗng dưng vui đến thế, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, cuối cùng cũng không nghiên cứu ra kết quả gì, liền quay đầu qua hướng khác, tầm mắt dạo chơi khắp thế giới. Trời xanh trong vắt, dường như mới vừa giặt xong, không có tí vệt bẩn nào. Thỉnh thoảng một hai cụm mây nghịch ngợm lướt qua gợi lên hứng thú của Đông Phương Manh, đầu ngửa lên cao thật cao, ngoẹo trái ngoẹo phải theo quỹ tích của đám mây, hầu kết xuất hiện nơi cổ cũng trượt lên trượt xuống theo chuyển động của hắn. Yến Hồng nhìn xong bỗng dưng rất muốn sờ một chút. Khụ, trước mặt bao nhiêu người thế này, nàng rụt rè một chút thì hơn.
Đi trên thảm cỏ, cúi nhìn xuống dưới liền phát hiện cổng chính trang viên cách đó không xa. Công gia phu nhân hào hứng, đề nghị đi bộ xuống, Yến Hồng không dị nghị gì. Tới gần phát hiện cánh cổng này rất thô sơ, chỉ dùng mấy cây gỗ mun ghép lại, trên cổng đóng một tấm ván bằng gỗ sưa, đề hai chữ “Mộng Khê”, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi, khí thế hùng hồn.
Lão Công gia vuốt râu cười: “Ồ, thư pháp của Tề nhi tiến bộ vượt bậc, khá lắm.”
Đây là chữ Đông Phương Tề đích thân chắp bút. Có điều Yến Hồng cảm thấy mù mờ, không gọi Mộng trang, cũng không phải Mộng viên mà là Mộng Khê, nhưng nàng có thấy suối gì đâu… Có cánh cổng giản dị kia làm nền, đối với phong cách đơn giản của trang viên, ngược lại Yến Hồng không thấy ngạc nhiên nữa. Vào cổng liền thấy lối đi chính bằng đá xanh bằng phẳng, hai bên lối đi là hai dãy phòng mái bằng tường trắng ngói tro. Như lời quản sự trang viên ra đón tiếp giới thiệu, hai dãy phòng này đều là nơi ở của tá điền, do Đông Phương Tề ra lệnh tu bổ thành phong cách thống nhất, ngược lại nhìn mỹ quan khá chỉnh. Khiến Yến Hồng thích nhất là hai bên đường trồng ngô đồng, bây giờ cành lá đã sum suê, trang trí cả lối đi dài như một cái chòi hóng mát thiên nhiên, đi chính giữa hết sức mát mẻ, chân đạp trên lá rơi kêu xào xạc, khiến Yến Hồng tìm lại được cảm giác đi trong sân trường đại học đời trước. Hiển nhiên, Đông Phương Manh rất hiếu kỳ với âm thanh này, háo hức đạp tới đạp lui, thỉnh thoảng lại khom người nhặt mấy cái lá rơi thảy đến phía trước Yến Hồng, mím môi, đôi mắt sáng như sao nhìn nàng chăm chú, đợi nàng đạp lên đó phát ra âm thanh “sột soạt” hắn liền cười vui vẻ, trong khung cảnh như mơ này, hiện ra vẻ đẹp thấp thoáng.
Đợi đi vào cánh cổng vòm mới tính là đã vào phạm vi viện chính của trang viên. Bước vào là một tứ hợp viện, bốn phía đều là hành lang, chính giữa có một hoa viên, không có các loại kỳ hoa dị thảo, ngược lại có một hàng thông lá đỏ đẹp mắt, cây thấp chiếm đa số, xen kẽ có thể thấy vài cây thạch lựu hoang dại. Những lối đi nhỏ đều tạo thành từ đá cuội, hình dạng như đóa hoa, vừa khéo nối liền với ba lối vào hành lang. Yến Hồng đang lấy làm lạ vì sao các lối ra vô hành lang phải làm kiểu cầu vòm nhỏ, đi lên mới phát hiện, bốn phía khu vườn này đều do các hào nước phân chia ra, hành lang này xây dựng trên dòng nước. Nhóm nha đầu cúi đầu nhìn, nước xanh trong thấy đáy, cá đủ màu bơi lượn trong nước, cực kỳ thong dong. Yến Hồng không khỏi thầm bội phục ý tưởng xây dựng thông minh thế này, có cỏ cây phong phú, có nước chảy róc rách, đúng là biết hưởng thụ.
Đi tới mấy bước, cảm thấy không đúng lắm, sau tiểu ngốc vẫn kè kè bên mình không thấy đâu nữa?! Vội vàng quay đầu tìm, chỉ thấy hắn ngồi chồm hổm dưới chân cầu vòm, người không nhúc nhích, cổ vươn ra dài ngoẵng, hai con mắt tròn xoe lặng im nhìn chằm chằm cá chép gấm đỏ trắng đen dưới nước, cứ như hắn trừng như thế có thể trừng được một hai con vào tay hắn.
Yến Hồng vừa tức vừa buồn cười, biết ‘bệnh háo sắc” của hắn lại phát tác, nhìn thấy mấy con cá màu sắc rực rỡ này chắc chắn hận không thể thâu tóm hết vào tay mình. Quả nhiên thấy hắn thò tay muốn vớt, Yến Hồng vội vàng chạy tới kéo hắn lại. Hào nước này nhìn có vẻ cạn, nhưng dẫu sao hắn cũng không rành bơi lội, lỡ ngã vào đó sặc nước, chắc chắn hắn sẽ sợ hãi. Kết quả, thiếu gia hắn không vui, vươn người rướn eo nhe nanh múa vuốt muốn bò tới bên hào nước, hai con mắt sống chết không chịu rời khỏi đám cá trong nước, nhất quyết không nhìn Yến Hồng. Yến Hồng đành ôm eo hắn túm lại, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh khoan lại gần, bằng không gia hỏa này càng bật ngược.
Xưa giờ Yến Hồng không nghĩ sức lực mình có thể lớn đến thế, kềm hắn cách xa hào nước mấy bước, rốt cuộc hết sức, cả hai người ngã ngồi xuống cỏ, Yến Hồng mệt thở hồng hộc như trâu. Không kịp chờ hơi thở điều hòa lại, nàng bò tới trước mặt hắn, kéo gương mặt bực bội ngoảnh sang một bên của hắn lại, cụng vào trán hắn. Thiếu gia hắn đang bực đây, không để ý nàng. Cụng cụng, vẫn phớt lờ. Cuối cùng, không còn cách nào, dưới con mắt đổ dồn của bao nhiêu người cắn hắn một cái, bấy giờ hắn mới chịu ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy tràn đầy tủi thân.
“Manh Manh, gần nước nguy hiểm, Hồng Hồng lo lắng.” Nhìn mắt hắn chăm chú, nói rõ ràng từng chữ một, hắn vẫn không hiểu, ánh mắt lại dời đi xứ khác. “Manh Manh, nhìn Hồng Hồng này.” Di chuyển đầu theo ánh mắt của hắn, ép hắn phải nhìn vào mắt nàng, nhắc lại: “Manh Manh, gần nước nguy hiểm, Hồng Hồng sợ.” Dường như hắn nghe lọt một ít, không chống lại ánh mắt nàng nữa, nhìn nàng một hồi mới cụng trán vào trán nàng, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lại chớp chớp mắt, cắn một cái lên má nàng. Yến Hồng cũng bất chấp người khác nhìn nàng thế nào, trong bụng đổ mồ hôi ròng ròng, song coi như đã giải quyết được đại gia này rồi.
Đoàn người trên cầu rốt cuộc thở phào, Công gia trực tiếp hơn, lau mồ hôi căn dặn quản sự: “Đi lấy một cái thùng nhỏ lại đây, bắt cho tam thiếu gia mấy con cá, chọn màu đẹp vào.” Khụ, dù sao cũng là cha ruột, ít nhiều gì cũng hiểu biết sở thích của hắn được một hai. Thế là cu ngốc nào đó ôm cái thùng gỗ nhỏ hí hửng đi tiếp.
Xuyên qua hành lang, đi vào cánh cổng thứ hai, ập vào mặt là hơi ẩm, chính diện là một cái đầm. Hoa sen đã nở hết, mặt nước còn sót lại mấy lá sen lập lờ, còn có vài lá súng tròn tròn lờ lững trên mặt nước, bốn phía đầm trồng liễu rủ, gió nhẹ phất qua, nhành liễu xao động mặt nước, gợn lên từng vòng sáng nhạt.
Yến Hồng nhìn bóng mình dập dờn theo gợn sóng, cảm thấy lòng chưa bao giờ được yên ổn như thế. Nhành liễu dài thượt rũ xuống thành mái rèm thiên nhiên, mơ hồ có thể thấy đối diện đầm, nhà cửa trùng điệp thấp thoáng trong màu xanh, ắt hẳn là chỗ ở của chủ nhân rồi.
Vợ chồng Công gia xót con đi lâu quá liền sai quản sự dẫn người có liên quan đi viện chính nghỉ ngơi. Sắp xếp xong nghỉ ngơi một hồi, nha đầu, quản sự thu xếp cho các chủ nhân ăn xong bữa tối, trời đã vào đêm. Yến Hồng thấy buổi tối Đông Phương Manh ăn nhiều quá, sợ hắn bội thưc, ăn xong liền kéo hắn đi dạo chung quanh trang, tiêu hóa thức ăn. Dạo tới dạo lui, dạo ra tới ngoài đồng bên ngoài trang viên, nghe dế tấu lên từng khúc nhạc đêm, ếch nhái cũng không chịu tịch mịch thỉnh thoảng thể hiện cái giọng khàn đυ.c của chúng, khiến cảnh sắc chung quanh càng thêm đẹp đẽ, tĩnh mịch. Ánh trăng mờ ảo, như nước rủ xuống, rọi trên những thửa ruộng ngô, đậu nành. Đặt mình vào khung cảnh đó, Yến Hồng nổi tính thi sĩ lên, buột miệng đọc một câu: “Hương đưa bông lúa nói phong niên, tiếng ếch kêu vang một phiến”.(Hai câu 3,4 trong bài thơ Tây Giang Nguyệt – Đêm đi trên đường Hoàng Sa của Tân Khí Tật)
Tất cả đều rất hoàn mỹ, đương nhiên, nếu có thể bỏ qua mấy cái bóng đèn hộ vệ siêu cấp nhất quyết phải đi theo bảo vệ an toàn của hai người thì càng hoàn mỹ hơn. Yến Hồng nhớ lúc ban ngày đi ngang chỗ này thấy gần đây có một cái đình hóng mát, hay ở chỗ trên nóc đình toàn là dây nho. Lúc này đương mùa nho chín rộ, Yến Hồng nhất thời thèm ăn, liền kéo Đông Phương Manh đang ngơ ngác nghe ếch kêu, chuẩn bị đi hái nho. Nho kết thành từng chùm dài, rất mọng, dưới ánh trăng tỏa ra màu tím, hiển nhiên đã chín rồi. Yến Hồng đi vòng vòng bên dưới, nước miếng cứ tứa ra, uyển chuyển cự tuyệt thị vệ nhiệt tình muốn giúp đỡ, kéo tay hắn leo lên bàn đá chính giữa đình, vươn tay ngắt chùm nho múp míp nhất. Bứt một quả trước, chùi chùi trên áo, lột vỏ thảy vô miệng. Chu choa, ngọt tới nỗi muốn kêu mẹ ơi luôn, ngay cả hạt cũng nhỏ tới mức có thể cho qua, đồ ngon đồ ngon. Vội vàng bứt một quả nữa đút cho Đông Phương Manh, gia hỏa kia ngẩn ra quên cả nhai, ực một tiếng nuốt luôn vào bụng, Yến Hồng nhìn mà phát hoảng. Vất vả lắm mới dạy được hắn ăn nho phải nhai chứ không được nuốt trộng, gia hỏa này ăn nho lại không phun hạt. Hic, may mà hạt nho nhỏ quá, nuốt thì nuốt đi. Thấy hắn ngước lên hăm he nhìn tay nàng, lòng Yến Hồng tràn trề, nảy sinh hào khí muốn đút hắn ăn no, vạch mấy cái lá, thấy một chùm còn căng tròn hơn, vội vàng vươn móng vuốt ra hái. Hơ, cái gì mà mát mát lành lạnh, sờ sờ, chậc, còn có vảy nữa nè! Định thần nhìn lại, đen đen, dài dài, Yến Hồng lập tức nổi gai ốc như điên, ôi mẹ ơi, rắn…