Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Triệu Hồi Sư

Chương 312

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc mặt Thẩm Yên hơi lạnh, khẽ cười: "Đứng càng cao, ngã càng thảm.

Mấy người Giang Huyền Nguyệt nghe hiểu lời Thẩm Yên nói.

Thẩm Yên nhìn về phía Gia Cát Nguy Nhiên: "Ta hiện tại không có thời gian đi Nam Tiêu quốc Thẩm gia xử lý chuyện này, chờ tương lai có thời gian lại trở về một chuyến. Gia Cát công tử, làm phiền ngươi lúc rảnh rỗi giúp ta chú ý một chút hướng đi của Nam Tiêu quốc Thẩm gia.

Được. "Gia Cát Nguy Nhiên cười khẽ.

"Cảm ơn."

Không cần khách khí.

Thẩm Yên đối với Gia Cát Nguy Nhiên mỉm cười, chợt nghiêng đầu nhìn về phía Giang Huyền Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, người nhà của ngươi có hay không liên lạc qua ngươi?"

Giang Huyền Nguyệt động tác hơi dừng lại, nàng ngẩng mặt lên, gật gật đầu: "Ta ngày hôm qua đã truyền tấn cho phụ thân ta, cũng nói với hắn chuyện ta sắp đi Trung Vực, hắn rất ủng hộ ta."

Thẩm Yên nhìn cô.

Sau đó, cô dùng đũa gắp một miếng sườn chua ngọt, đặt vào trong bát Giang Huyền Nguyệt, "Ăn một chút.

Giang Huyền Nguyệt giãn mặt cười, gật đầu, sau đó liền cắn một miếng sườn chua ngọt, một trận chua ngọt, nương theo mùi vị thịt tươi mới, quả thật ăn ngon.

Buổi chiều, bọn họ cũng đã rời khỏi "Nguyệt Lan" tửu lâu.

Bùi Vô Tô còn chưa tỉnh lại.

Cho nên, hắn bị Tiêu Trạch Xuyên cõng.

Đoàn người trở về Tây Vực học viện.

Bùi Vô Tô hai má phiếm hồng, bộ dáng mơ mơ màng màng, trong miệng hắn vẫn nỉ non: "Mẫu thân... Cha... Thái Tuế gia gia... Đừng rời khỏi ta..."

Bởi vì Tiêu Trạch Xuyên cõng Bùi Vô Tô, cho nên lời hắn nỉ non đều truyền vào trong tai Tiêu Trạch Xuyên, khi Tiêu Trạch Xuyên nghe đến cái tên "Thái Tuế", sắc mặt hơi thay đổi một chút.

Thái Tuế, đã từng là lão tổ của Thiên Phương tông, cũng là một vị đại năng kiếm tu!

Tu vi của hắn đạt tới Thiên Phẩm Cảnh cửu trọng, một kiếm đoạn nhai, uy chấn tứ phương!

Mà đã từng rất nổi danh Thiên Phương tông thiếu chủ Bùi Túc, đại đa số kiếm thuật chiêu thức đều là bị Thái Tuế lão tổ truyền thụ.

Tiêu Trạch Xuyên nghĩ đến đây, trong đầu dường như có một tia linh quang nhanh chóng lóe lên, sắc mặt hắn khẽ biến.

Bùi Vô Tô......

Bùi, Bùi Vô Túc!

Bùi Túc!

Tiêu Trạch Xuyên đoán được thân phận Bùi Vô Tô, nhất thời trong lòng có chút khϊếp sợ.

Dựa theo Bùi Vô Tô này đứng đầu thực lực thiên phú, coi như là ở Bắc Vực, cũng có thể là tiếng tăm lừng lẫy! Chỉ là, lúc bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở Bắc Vực, chưa từng nghe nói qua có thiên tài tên là"Bùi Vô Tô".

Bắc Vực chưa từng có Bùi Vô Tô quê quán vô danh, nhưng Tây Vực đã có Bùi Túc kinh diễm tuyệt luân!

Nghĩ vậy, tâm tình Tiêu Trạch Xuyên phức tạp, hắn giương mắt nhìn Thẩm Yên đi ở phía trước, trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Yên nàng biết thân phận Bùi Vô Tô sao?

Tiêu Trạch Xuyên mơ hồ đoán được Bùi Vô Tô vì sao sau khi từ chỗ viện trưởng trở về trở nên có chút tiêu cực, chân tướng rất có thể có quan hệ với thân phận thật sự của Bùi Vô Tô.

Mọi người đều biết, Thiên Phương Tông bị diệt ở Trung Vực thần bí thế lực cường đại trong tay.

Mà làm Thiên Phương tông thiếu chủ Bùi Túc, cho dù ẩn giấu thân phận, nhưng nếu là chạy đến Trung Vực, cũng rất có thể bị phát hiện...

Thẩm Yên đi ở phía trước, tựa hồ nhận ra tầm mắt của Tiêu Trạch Xuyên, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Trạch Xuyên, mà Tiêu Trạch Xuyên lại lựa chọn tránh ánh mắt của cô.

Cho đến khi Thẩm Yên thu hồi tầm mắt, Tiêu Trạch Xuyên mới ngước mắt lên, đáy mắt tối tăm không rõ.

Thẩm Yên rốt cuộc có biết hay không?

Nếu Bùi Vô Tô thật sự là Bùi Túc, như vậy hắn nhất định là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận, liền có thể mang đến tai họa hủy diệt cho tiểu đội Tu La.

Tụ Linh Phong.

Trong sơn động, Tiêu Trạch Xuyên đặt Bùi Vô Tô còn chưa tỉnh lại lên giường.

Tiêu Trạch Xuyên mượn động tác lau mồ hôi cho Bùi Vô Tô, bất động thanh sắc sờ soạng đường nét khuôn mặt của hắn, không phát hiện dấu vết của da mặt Dịch Dung.

Gia Cát Hựu Lâm chấn kinh nói: "Tiêu Trạch Xuyên, ngươi lại còn lau mồ hôi cho hắn? Ngươi coi tiểu đệ nghiện rồi sao?

Tiêu Trạch Xuyên lập tức rút tay về, lạnh lùng quét mắt nhìn Gia Cát Hựu Lâm.

Chợt, đi ra ngoài.

Gia Cát Hựu Lâm cũng cất bước đi theo ra ngoài, sau đó thuận tiện giúp Bùi Vô Tô đóng cửa động lại, để lại Bùi Vô Tô một mình nghỉ ngơi trên giường.

Vốn Tiêu Trạch Xuyên muốn đi tìm Thẩm Yên nói chuyện, nhưng gõ cửa động của Thẩm Yên, lại không đáp lại.

Cô ấy không ở đây à?

Vậy cô ấy đã đi đâu?

Thiếu nữ lạnh lùng mặc trang phục viện môn, đi tới bên ngoài Tư Tĩnh Các, nàng nói với sư huynh gác cổng: "Sư huynh, ta muốn cầu kiến viện trưởng.
« Chương TrướcChương Tiếp »