"Điện hạ luôn là người có lòng nhân hậu, nhân hậu tới mức được cả thánh nhân khen ngợi, chắc thần thϊếp nói thế người sẽ không để ý chứ."
Sắc mặt của Công chúa Nhữ Dương thay đổi rõ rệt: "Ngươi..."
"Có chuyện gì vậy, thưa điện hạ?" Nàng ngây thơ hỏi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cặp hoa song sinh ở góc cửa, trên mặt đều vẻ thương hại.
Cả hai người đều xấu hổ rơi nước mắt, cúi đầu xuống, ước gì có thể biến mất ngay tại chỗ.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn…” Công chúa Nhữ Dương không thốt lên lời được, cho dù nói cái gì thì cũng là sai cả.
Lộ Diểu Diểu trưng gương mặt mỉm cười nhìn bà ta, cung kính mà dịu dàng, dường như không hiểu được ẩn ý của công chúa,
nàng cứ cười ngoan ngoãn như vậy.
“Xuống đi!” Cuối cùng bà ta chỉ lạnh lùng mắng một tiếng, cầm ly rượu lên không để ý đến người khác nữa.
“Điện hạ thật sự coi trọng Lý gia à.” Lộ Diểu Diểu trở về bên cạnh Hồ Thiện Nghi, thở dài nói: “Các người không cần phải nản lòng, tự nhiên điện hạ sẽ coi trọng các ngươi thôi.”
Hồ Thiện Nghi nể tình phụ họa theo: “Tất nhiên tất nhiên, điện hạ luôn hiền lành mà, sao mà nặng bên này nhẹ bên kia được.”
Công chúa Nhữ Dương ngồi ở ghế đầu suýt chút nữa là cắn gãy cả răng.
Không khí của bữa tiệc thật kỳ lạ, hai chiếc ghế đầu tiên dưới chỗ công chúa đều trống rỗng, lúc sau thì đích nữ của Bạch gia và Lý gia mới lần lượt ngồi vào hai bên trái phải đấy, tiếp nữa thì những người khác mới an tọa theo thứ tự, họ đến bên cạnh Hồ Thiện Nghi, sau đó một vòng tròn khác được hình thành, ở giữa là Lộ Diểu Diểu đang vây chặt như nêm.
Chỉ có khu này là sôi nổi nhất, Hồ Thiện Nghi rất biết nói chuyện, lời ăn tiếng nói của Liễu Văn Nghi và Lộ Diểu Diểu cũng cẩn thận khéo léo nên không khí luôn trong trạng thái vui vẻ hòa bình.
Bữa tiệc tan vỡ trong sự buồn bã.
Chỉ có Lộ Diểu Diểu là hiếm khi nhìn thấy hai người bạn tốt nên trên mặt nàng mới nở nụ cười chân thành rõ ràng, thậm chí tới khi bữa tiệc kết thúc mà đuôi lông mày vẫn mang ý cười.
Công chúa Nhữ Dương đột nhiên vỗ tay.
Tiếng nói trong phòng đột nhiên im bặt.
“Nương nương an khang.” Hai nhà hoàn xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Nụ cười trên mặt Lộ Diểu Diểu hơi nhạt đi.
“Thể chất của thái tử phi yếu đuối mà thái tử lại đang lúc trai tráng, bên cạnh cũng nên có nhiều người quan tâm hơn.” Công chúa Nhữ Dương chậm rãi thong thả nói, ánh mắt rơi vào người Lộ Diểu Diểu: “Ngươi đưa hai người này về đi.”
Trong câu từ không cho phép sự từ chối.
Lộ Diểu Diểu đáp vâng.
“Chỉ có điều…” Nàng cau mày.
“Sao hả, ngươi muốn từ chối.” Công chúa Nhữ Dương không hài lòng nói.
Lộ Diểu Diểu liên tục lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là hai người thì ít quá."
Nàng đưa mắt nhìn về phía hai cung nữ phía sau công chúa Nhữ Dương: "Không biết điện hạ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, đưa hai cung nữ đó cho ta không, ai cũng biết chỗ điện hạ giỏi dạy dỗ nô tỳ nhất, dáng vẻ hai người này cũng rất tốt."
“Điện hạ thân là cô mẫu của thái tử, xưa nay vẫn luôn yêu quý thái tử, thần thϊếp nói vậy thì chắc người có thể bỏ được nhỉ." Nàng có vẻ mong đợi hỏi.
Hai cung nữ phía sau công chúa Nhữ Dương đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi rõ rệt, phập một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Ánh mắt Bạch Nguyệt Du kinh ngạc nhìn vào mặt nàng, nhưng lại không nhìn ra một chút miễn cưỡng hay không cam lòng nào, chỉ có sự vui mừng.
“Đây là hai tâm phúc của ta, đã theo ta nhiều năm, nếu ngươi cảm thấy ít thì để bổn cung tìm thêm hai người nữa.” Công chúa Nhữ Dương từ chối thẳng thừng.
Lộ Diểu Diểu cau mày nói: “Những người còn lại thì làm sao có thể ân cần hiểu chuyện như người mà điện hạ đích thân huấn luyện được, Diểu Diểu cả gan, cầu cho hai vị muội muội này được vào Đông Cung luôn để hầu hạ thái tử điện hạ.”