Hôm đó khi nghe tin nương nương bị thương ở tay vì Hoàng hậu muốn lập quy củ là sắc mặt tướng gia đã sợ hãi đến mức khiến người ta run rẩy, nhìn là sợ hãi.
"Truyền lời cho Trương Huy Sinh, bảo sớm mai đi buộc tội Bạch gia, nhất định phải thêm một điều là – Bạch gia dung túng cho người dưới cướp bạc tùy ý, tiếng oán thán dậy trời, người dân nghe đến họ Bạch đã run rẩy, không nghe thấy tiếng đế vương nữa."
Ông ấy nhắm nửa mắt lại, ánh mắt rơi vào ống đựng bút trong thư phòng rồi lạnh lùng nói.
Đương kim thánh nhân kiêng kị nhất là loại thần tử có thế lực lớn, đây chính là vảy ngược.
“Đã đến lúc thái tử phải vào triều rồi.” Ông ấy trầm ngâm một lát: “Mài mực.”
Thuận Bình ngạc nhiên, do dự một lát mới nói: “Tướng gia dự định đích thân dâng tấu sao, không bằng để Hữu gián nghị đại phu Trần Hoàng ra mặt đi ạ, vốn dĩ hắn đã có xuất thân là gián quan rồi, đây mới là người thích hợp nhất.”
Lộ Tầm Nghĩa mở sổ con ra, trầm giọng nói: "Còn chưa đủ, nếu không thánh nhân sẽ không để Diểu Diểu gả cho thái tử, hơn nữa, hiện tại thế lực của thái tử đã suy yếu, Diểu Diểu ở trong cung cũng sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn."
Trong lòng Thuận Nghĩa biết chuyện này, nói xa hơn một chút là tướng gia đang mở đường cho nương nương, thế nên ông ấy không nói nữa, bước tới bắt đầu mài mực cho chủ tử.
Bên kia, Lộ Diểu Diểu và Vệ Phong vui vẻ sung sướиɠ trở lại Đông Cung, không ngờ thái tử điện hạ cũng theo chân họ tiến vào điện Hưng Khánh.
Nụ cười trên mặt Lộ Diểu Diểu vụt tắt, nhưng rất nhanh nàng lại lộ một nụ cười ngượng ngùng e lệ hơn.
“Điện hạ.” Nàng ngượng ngùng bước tới.
"Hôm nay Lộ tướng đã nói với ta rất nhiều điều, mấy ngày nay ta đã để nàng phải tủi thân rồi." Y thở dài thườn thượt, vẻ mặt có chút phiền muộn.
"Điện hạ nói gì vậy, Đông Cung rất tốt mà." Lộ Diểu Diểu ân cần tỉ mỉ nói.
Ôn Quy Viễn mỉm cười nhìn nàng: “Ta nghe Lộ tướng nói nàng rất thích đồ của Lũng Hữu Đạo, lần này về Trường An, ta đã mang rất nhiều đồ của Lũng Hữu Đạo về, ngày mai ta sẽ cho người mở kho, nàng muốn lấy gì thì cứ lấy.”
Tim Lộ Diểu Diểu đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu liên tục: “Việc này vi phạm quy củ ạ, cha đã cho thần thϊếp rất nhiều ngọc thạch rồi, điện hạ nhìn chiếc trâm cài trên đầu của thần thϊếp đi, cũng được làm bằng ngọc Kỳ Liên đấy.”
Nàng chỉ tay vào chiếc trâm trên đầu rồi ngượng ngùng cười nói: “Vì miếng ngọc này mà còn nảy sinh tranh chấp với người của Lý gia đấy.”
Ôn Quy Viễn thương tiếc sờ vào búi tóc của nàng.
"Điện hạ, cũng đã muộn rồi..." Lộ Diểu Diểu cẩn thận mở miệng dò hỏi, trong lòng đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để đẩy người ra ngoài.
“Điện hạ, Giang tiên sinh đang tìm ngài, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.” Giọng nói của Húc Nhật vang lên ở ngoài cửa.
Trong lòng Lộ Diểu Diểu vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại lộ vẻ thất vọng.
Ôn Quy Viễn vội vàng an ủi: “Chắc là việc trong triều thôi, ta không thể trì hoãn được.”
“Thần thϊếp hiểu ạ.” Lộ Diểu Diểu gượng cười, nhưng vẫn đoan trang hào phóng chỉnh lại cổ áo hẳn hoi cho y: “Điện hạ nên lấy triều đình làm trọng.”
Nàng tự mình hộ tống điện hạ ra khỏi cửa lớn, khi quay người lại thì không nhịn được mà cười toe toét.
Lúc Lục Yêu đang hầu người thay quần áo thì nhịn không được khuyên nhủ: "Đây cũng không phải là biện pháp đậu ạ, không trốn được cả đời, không trốn được cả đời đâu."
"Hơn nữa nếu tướng gia thực sự hợp lực với thái tử thì nương nương có con nối dòng sẽ là nền tảng vững chắc nhất cho cả hai bên."
"Nương nương nên đối xử tốt hơn với mình một chút."
Lộ Diểu Diểu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nắm chặt tay lại rồi đánh vào lòng bàn tay kia: "Ngươi nói đúng."
Lục Yêu cho rằng cuối cùng mình cũng đã thuyết phục được nương nương nên vẻ mặt vui mừng khôn xiết.