Lộ Diểu Diểu nhìn Lục Yêu rồi chớp mắt.
Lục Yêu gật đầu.
“Đây là trà giải rượu, mang đến cho điện hạ đi.” Nàng ho khan một tiếng, hạ giọng mở miệng bảo nhưng mỗi câu mỗi chữ lại phát ra rất rõ ràng.
“Điện hạ uống nhiều rượu lắm rồi, uống rượu mà đi ngủ sẽ có hại cho sức khỏe.” Nàng tốt bụng nhắc nhở nói.
Lục Yêu cúi đầu đồng ý, chẳng bao lâu sau lại cầm tách trà quay lại với vẻ mặt kinh ngạc.
“Vậy à?” Nàng nhìn chằm chằm vào ly trà chưa động tới, hỏi úp mở.
"Điện hạ uống nhiều rượu quá nên say rồi." Nàng ấy nói rất kỳ quái.
Lộ Diểu Diểu và nàng ấy đưa nhìn nhau bối rối, không rõ như này là như nào, mãi một lúc lâu sau Lộ Diểu Diểu mới gượng cười nói: "Cứ đặt đấy đi, để điện hạ nghỉ ngơi cho tốt."
Đợi nàng ra khỏi bình phòng thì chỉ nhìn thấy Ôn Quy Viễn đã nằm trên giường rồi.
Mái tóc dài như mực buông xuống vai, khuôn mặt ấm áp được bao phủ trong ánh nến đang cau mày khó chịu, hai má đỏ bừng, khi nhìn qua ánh sáng mờ ảo, nàng cảm thấy đối phương đúng là người đẹp xa vời như hoa trên mây.
Lộ Diểu Diểu nhìn chằm chằm vào y một lát, không biết vì sao cảm giác ngượng ngùng lại xuất hiện vào thời điểm không thích hợp này.
“Nương Nương.” Lục Yêu liếc nhìn Lộ Diểu Diểu.
Trong lòng Lộ Diểu Diểu hiểu ý của nàng ấy, sắc mặt như bình thường, nói: “Nếu điện hạ đã ngủ rồi, vậy chúng ta cứ giữ ly trà đó lại đi, đợi đến nửa đêm điện hạ tỉnh giấc thì hãy dùng.”
“Vâng ạ.” Lục Yêu đỡ nàng lên giường.
Không hiểu sao mà thái tử lại ngủ bên ngoài nên nàng chỉ có thể bò qua người y để tiến vào trong mà nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi như vậy với một người đàn ông xa lạ, mu bàn tay ấm áp của Ôn Quy Viễn đột nhiên đυ.ng vào lòng bàn tay của nàng, Lộ Diểu Diểu vội vàng rút tay lại như bị bỏng, nàng vén váy lên, không còn quan tâm thể diện gì nữa, chỉ vội vàng lăn vào bên trong.
“Bỏ rèm xuống đi.” Tay chân nàng cứng đờ nằm
trên giường, đắp lên lên chỉ để hở một cặp mắt ra ngoài.
Khi tấm màn nặng nề được hạ xuống, khung cảnh trên giường lập tức tối sầm lại, nhiệt độ mờ ám cũng vô thức tăng cao.
Lộ Diểu Diểu nằm đó như tượng đá, thậm chí không dám cử động một đầu ngón tay nào, nàng ép mình hãy chìm vào giấc ngủ nhưng cảm giác kỳ lạ bên cạnh lại vô cùng rõ ràng trong không gian nhỏ bé này.
Nó rõ ràng và sâu sắc, có một cảm giác khó chịu bao phủ lấy hơi thở, thậm chí nàng còn cảm thấy tới việc cử động mắt thôi cũng vô cùng khó khăn rồi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mí mắt nàng mệt mỏi đến dính vào nhau, nhưng trong lòng vẫn có một sợi dây căng chặt, nó khiến nàng vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng không thể chìm vào giấc mộng nổi.
… Không quan tâm nữa!
Lộ Diểu Diểu - người chưa bao giờ phải chịu sự tủi thân như vậy đột nhiên đứng dậy, cẩn thận mở rèm ra, đi chân trần nhẹ nhàng bước xuống giường, nàng nhìn chằm chằm vào tách trà giải rượu trên bàn một hồi lâu, nghiến răng một cái rồi bưng nó lên, uống cạn sạch.
Quả nhiên là loại thuốc do Vệ Phong tìm thấy, nàng uống vào chưa được bao lâu thì đã cảm thấy mình không thể đứng vững nữa, mí mắt như thể sắp dính vào nhau luôn rồi.
Nàng nhanh chóng leo lên giường, lần này Lộ Diểu Diểu không quan tâm động tác của mình có chạm tới thái tử điện hạ hay không, nàng chỉ nhắm mắt ngoan ngoãn nằm xuống chỗ của mình.
Không lâu sau, cuối cùng trong bức màn im lặng cũng có một tiếng ngáy nhỏ cũng truyền ra.
Không ai ngờ rằng, thái tử điện hạ vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy không hề có một tí mơ màng nào.
Y quay lại nhìn về phía người con gái đang ngủ say, giữa bóng đêm, trông khuôn mặt không có chút biểu cảm nào hơi lạnh lùng và âm trầm.
Thiếu nữ trước mặt đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng hơi bĩu ra, lông mi cong cong ngoan ngoãn, hơi thở đều đặn, l*иg ngực phập phồng nhẹ.