Chương 37: Quân sinh ta chưa sinh (Tám)

Lông mày của cô ta cụp xuống, cô ta có vẻ bối rối.

Xích Viêm nhìn cô ta, lông mày và đôi mắt của nàng trông hoạt bát với một chút ranh mãnh, nàng nhìn chằm chằm vào Thác Lược Ảnh, và chậm rãi nói: "Ta là hồ ly của Trọng Hoa, ta là người của nàng ấy."

Giọng điệu kiêu ngạo, hành động táo bạo dứt khoác, Xích Viêm nói câu này chắc chắn như vậy, bổn tôn sửng sốt, suýt chút nữa đã tin rằng mình là mài kính rồi.

Bổn tôn run tay, mém chút đã ném nàng ra khỏi vòng tay. Khuôn mặt của Thác Lược Ảnh tái nhợt và run rẩy, cô ta hơi há hốc mồm vì sững sờ, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi di chuyển ánh mắt đến khuôn mặt của Xích Viêm, nhìn nàng có vẻ tự hào, khó khăn nói: "Hồ ly của Trọng Hoa, người của nàng?"

Cô ta ngây người một lúc, thấy tôi không nói gì để phản bác, cô ta cười khổ, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Trọng Hoa điện hạ, ngài tìm thú vui lạ thật đấy, nếu trong lòng ngài không có tình cảm với nàng ấy, tại sao ngài lại tìm một người giống hệt nàng để ở bên cạnh mình?"

Xích Viêm ở trong lòng tôi, thấy tôi không có ý phản bác, nàng vươn cái cổ thon dài như thiên nga, mái tóc đen ướt sũng dính vào làn da trong suốt như pha lê, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp: "Ta là ta, nàng ấy là nàng ấy, cô cũng thấy rồi đó, Trọng Hoa không muốn cô nhắc đến cái tên Bạch Giác kia, ta cũng không thích, cô cũng đừng tự làm khổ mình."

Vừa rồi khi Thác Lược Ảnh nhắc đến những gì Bạch Giác nói bên tai cô ta, bổn tôn khẽ động, gần như vô thức hỏi, nếu không phải Xích Viêm rơi xuống nước cắt ngang, tôi nghĩ mình đã biết rồi.

Nhưng bây giờ Xích Viêm đã nói điều này, tôi không có lý do gì để hỏi, nghĩ lại, đó không phải là một câu trả lời đáng để nghe, Bạch Giác đã mất linh hồn dưới tay tôi, ngay cả khi tôi biết Bạch Giác sẽ nói gì vào ngày hôm đó, nó sẽ chẳng là gì ngoài lời than thở được để lại.

Thác Lược Ảnh đứng đối diện bờ hồ, nhìn vào mặt Xích Viêm, Xích Viêm hắt hơi trong vòng tay của tôi, hơi cuộn tròn như một con mèo con trong vòng tay của tôi, ngẩng mặt lên và nói với tôi: "Lạnh thật."

Tôi nắm tay nàng, quần áo nàng phủ đầy sương mù, nước nhỏ giọt trên quần áo bị nội lực làm bốc hơi trong nháy mắt, tôi cúi đầu nhìn nàng, Xích Viêm lại có chút ngại ngùng, trên mặt ửng hồng, hơi né ánh mắt của tôi, chậm rãi nói: "Trọng Hoa, tay nàng ấm quá."

Tôi thản nhiên đáp: "Đương nhiên." Rồi im lặng rút tay về.

Thác Lược Ảnh ở bên trong hồ, mặt gương của hồ vỡ ra thành những làn sóng lấp lánh, cô ta khẽ run trong giây lát rồi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói với tôi: "Trọng Hoa điện hạ, tiên nữ Bạch Giác thật sự đã chết rồi sao?"

Khi cô ta hỏi câu đó, cô ta dường như cảm thấy mình có chút ngu ngốc, cô ta tự cười với bản thân và thở dài: "Là tôi ngớ ngẩn rồi. Tôi nên biết rằng sẽ không bao giờ có kết quả tốt khi tiên nữ Bạch Giác đi. Nhưng nàng ấy lại không tin, nàng nói rằng nàng đã chuẩn bị sẵn một đường lui, nhưng trên đời này, nếu yêu một người mà mình không nên yêu, thì làm gì còn đường lui nào?"

Cô ta cúi đầu yên lặng cụp mắt xuống: "Tôi cũng có cảm giác như nàng ấy. Đều tại người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê."

Mê thì sao, tỉnh thì sao, cho dù Bạch Giác nhất thời lỡ dại, dính líu tới Ma giới, bổn tôn cũng sẽ không để ý, tôi có thể bao che cho nàng, tôi có thể nghe theo mọi lời của nàng dù có miễn cưỡng, và trở thành kẻ hèn nhát đầu hàng mà không chiến đấu.

Trên đời này, thứ gì tôi cũng chiều nàng hết, nàng đã cướp đi chín nghìn chín trăm chín mươi chín người tôi thích, tôi chỉ giận nàng có mấy ngày. Tôi có thể trở thành trò cười của cả thiên hạ, một kẻ hèn nhát mà cả thiên hạ khinh bỉ. Trọng Hoa tôi xông pha núi lửa, máu chảy đầu rơi, đánh cược mạng sống vì nàng, nhưng tại sao.

Tại sao nàng lại muốn hại chết Nhị ca.

Hại chết người thân duy nhất của tôi, người đối xử với tôi một cách chân thành tha thiết.

Bổn tôn lạnh nhạt ngước mắt lên, nói với Thác Lược Ảnh: "Nói cho ta biết, ngươi làm sao thoát khỏi kiếp nạn sinh tử dưới đài Tru Tiên, còn thuận tiện bảo tồn một mảnh linh hồn của Tấn Vân? Nếu như ngươi là một con rối, thuộc phạm vi ngoài lục giới, không thuộc ranh giới của sinh tử, ngươi có dị năng như vậy, ta cũng không ngạc nhiên. Nhưng linh hồn của Tấn Vân, ngươi làm sao để cho nàng thoát khỏi bị tiêu tán?"

Thác Lược Ảnh nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước, cười lạnh và ngẩng đầu lên với tôi một cách thách thức: "Tại sao lại nói với ngươi?"

Tôi cau mày, không ngờ Thác Lược Ảnh này lại là cao thủ không sợ chết, lại còn ngoan cố, Xích Viêm nằm trong lòng tôi, đôi mắt sáng rõ nhìn Thác Lược Ảnh rồi chậm rãi nói: "Thác Lược Ảnh, Trọng Hoa vừa nói với cô, Nhất Vân đã chết rồi, nhưng bây giờ trong cơ thể đó, cô nên biết đó là ai."

Nàng hơi nhướng đầu lông mày bên trái, đôi mắt hạnh đào trong veo sáng ngời, nhưng lại mang theo một tia lạnh lùng bình tĩnh: "Cô không sợ chết, cũng không sợ tra tấn, nhưng công chúa Tấn Vân lại là người luôn được nuông chiều. Cô đã nuôi nấng Nhất Vân ngần ấy năm, trên người cô ấy thậm chí không có một vết thương nào trên da thịt. Cô có biết rằng làn da mỏng manh và da thịt mềm mại của cô ấy chỉ cần nhéo một cái thôi là đỏ lên rồi. Nếu có người đặt một miếng than nóng đỏ trên đó, tôi không biết liệu tiếng hét có thể truyền xuống tới tận tháp Trấn Yêu hay không nữa."

Tôi không ngờ Xích Viêm lại biết lừa người như vậy, bổn tôn hoảng hốt nhìn Xích Viêm trong vòng tay của mình, Xích Viêm thấy Thác Lược Ảnh sững sờ, nàng nghiêm túc thì thầm vào tai tôi: "Đừng hỏi vì sao, xuất xứ từ mấy quyển truyền thuyết của nhân gian cả đấy. Tra tấn dã man để bắt tội, thô bạo hay từ tốn, chỉ cần biết điểm yếu thì chắc chắn sẽ đạt được điều mình muốn."

Tôi dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ nghiêm túc của Xích Viêm, bổn tôn nuốt xuống câu định nói rằng trên Thiên đình có một tấm gương có thể nhìn xuyên thấu được tâm trí của một người.

Xem ra hồ ly này từ lúc có thể biến thành hình người đã đi lang thang rất nhiều nơi, phỏng chừng trong các quầy sách và ven các cửa tiệm đàm đạo trên các con đường trong thành, luôn có bóng dáng của nàng ngồi xổm trên mặt đất lựa quyển kịch ưng ý.

Thác Lược Ảnh dường như thực sự bị Xích Viêm uy hϊếp, cô cau mày, lạnh lùng nhìn Xích Viêm, một lúc sau mới nói: "Chà, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi dọa sợ sao? Hồ ly à, ngươi thử hỏi người ở sau lưng ngươi, Tấn Vân là công chúa trên Thiên đình, ngươi có thể làm gì nàng ấy?"

Tôi thầm nghĩ, chắc hẳn Thác Lược Ảnh đã sống hàng vạn năm một cách vô ích, chỉ cố gắng tìm cách cho Tấn Vân sống lại, chưa bao giờ biết đọc một số kinh kịch để làm phong phú cuộc sống. Xích Viêm tùy tiện chọn một vài câu trong cuốn sách mà nàng đã đọc trước đây cũng đã đủ khiến cô ta sợ hãi.

Xích Viêm sắc mặt nghiêm túc, tiếp tục khó hiểu hỏi cô ta: "Công chúa trên Thiên đình, vậy thì sao? Cô không biết sau lưng tôi chính là Ma Vương của Yêu giới à? Khi nào tôn giả của tộc Ma sẽ nghe lời Thiên đình vậy?"

Thác Lược Ảnh sững người trong chốc lát, nghĩ lại thì quả nhiên là như vậy, cô ta nhất thời không nói nên lời.

Bổn tôn nhìn Xích Viêm, Xích Viêm nghiêm túc giả làm hổ, nàng chỉ nhìn Thác Lược Ảnh, và nói chậm rãi ân cần: "Không đề cập đến cái gì khác, nếu cô có thể thành thật trả lời câu hỏi của Trọng Hoa, Tấn Vân tự nhiên sẽ không phải chịu đau khổ. Nếu cô không hợp tác, thì cô sẽ hối hận vì năm xưa đã không quan tâm và đánh đòn Nhất Vân nhiều hơn."

Nàng thay đổi phong cách, lập tức lại thở dài một tiếng: "Tôi biết cô dốc hết lòng hết dạ để nuôi Nhất Vân. Hiện tại Nhất Vân đã chết, linh hồn trong cơ thể Nhất Vân chính là Tấn Vân, nếu như cô cảm thấy tính mạng của Tấn Vân cũng không bằng vài lời của cô thì cô có thể tiếp tục nhẫn nhịn, dù gì đi nữa,"

Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lấp lánh tinh tú, giống như những vì sao điểm xuyết trong màn đêm nhung lụa, vẻ đẹp khiến bổn tôn nhất thời sững sờ: "Trên đời này không có việc gì mà Trọng Hoa không làm được, nếu như cô không nói, nàng cũng sẽ biết mà thôi."

Nàng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến chân thành, đầy tự hào và ngưỡng mộ.

Không nói những thứ khác, chuyện hồ ly nịnh nọt tôi đã đủ để khiến tôi lâng lâng rồi, nếu không phải trước mặt tôi có một Thác Lược Ảnh mặt âm u, bổn tôn nhất định sẽ xấu hổ đỏ mặt.

Thác Lược Ảnh sắc mặt bất định, nhìn tôi và Xích Viêm một lúc, lạnh lùng nói: "Ta không tin. Trừ phi các ngươi dẫn Nhất Vân theo, ta muốn gặp nàng ấy."

Xích Viêm nghe thấy vậy quay đầu lại, cười với Thác Lược Ảnh: "Nhất Vân? Nhất Vân đã chết, còn sống là Tấn Vân. Nhưng mà, vào lúc này, cô lấy tư cách gì để mặc cả với chúng ta?"

Sắc mặt của Thác Lược Ảnh trở nên âm trầm hơn, cô ta nhìn Xích Viêm một cách chăm chú. Người sau nép vào lòng tôi, dựa đầu vào cổ tôi một cách thân mật và tự nhiên, chớp mắt, giống như đang thương hại Thác Lược Ảnh, nàng thở dài và chậm rãi nói: "Thác Lược Ảnh, đây đều là con đường mà cô đã chọn. Vì cô đã từ bỏ Nhất Vân, cô nên biết rằng Nhất Vân sẽ không thể quay lại được nữa."

Nàng từ trên cao nhìn xuống Thác Lược Ảnh, và với sự thương xót nhìn thấu mọi thứ, nàng dựa đầu vào tôi và thở dài: "Cô luyến lưu Nhất Vân à?"

Thác Lược Ảnh nhướng mi, mấp máy môi, lộ ra một chút lạnh lùng: "Chỉ là một cái vỏ bọc mà ta nuôi, ta không quan tâm cái hồn gì ở bên trong đó."

Tôi ôm nàng, yên lặng nghe Xích Viêm và Thác Lược Ảnh đối thoại, Xích Viêm nhìn cô ta một lúc rồi bất đắc dĩ cười: "Thật là một người nhẫn tâm, chẳng lẽ cái câu người phụ nữ càng đẹp càng độc ác là đúng?"

Tôi lặng lẽ nhìn nàng, thấy nàng gật gù đầy đắc ý mà quên mất mình cũng là một người phụ nữ xinh đẹp.

Xích Viêm nhìn Thác Lược Ảnh, cuối cùng lộ ra một chút tiếc nuối: "Cũng may Nhất Vân đã chết, nếu cô ấy nghe được lời cô nói, thật không biết sẽ đau lòng như thế nào."

Thác Lược Ảnh vẻ mặt lạnh lùng, nói bằng chất giọng khàn khàn: "Chết cũng tốt."

Nhưng bổn tôn thấy rõ ràng môi cô ta run rẩy, trong mắt có một giọt nước khó phát hiện, nhưng chỉ một lúc sau cô ta ngẩng đầu lên, khoảnh khắc cả người run rẩy, nước mắt thấp thoáng, chỉ như một ảo ảnh lướt qua.

Xích Viêm nhìn cô ta, Thác Lược Ảnh ngẩng đầu nhìn lại nàng, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh: "Tuy rằng ta biết ngươi không phải tiên nữ Bạch Giác, tuy rằng ta không biết ngươi và tiên nữ Bạch Giác có quan hệ gì. Ngươi và tiên nữ Bạch Giác giống hệt nhau, nhưng lại hoàn toàn khác với tiên nữ Bạch Giác."

Cô ta cúi đầu cười khổ, chậm rãi nói: "Có một số chuyện, ta nghĩ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nói với tiên nữ Bạch Giác, không bằng bây giờ nói với người giống hệt nàng."

Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Xích Viêm, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn nàng. Tất cả những gì nàng đã làm cho tôi và Tấn Vân, Thác Lược Ảnh sẽ ghi tạc trong lòng, đến chết tôi cũng sẽ không quên."

Xích Viêm khẽ cau mày, thở dài, cụp mắt xuống và gật đầu thay cho câu trả lời.

Thác Lược Ảnh nhìn nàng, tiếp tục buồn bã nói: "Còn một câu nữa, tiểu hồ ly, ta đã từng nói câu này với tiên nữ Bạch Giác, nhưng nàng nhất quyết đi theo con đường của mình, nàng đã bị tình yêu làm cho mù quáng. Bây giờ ta sẽ chuyển câu đó lại cho ngươi: rời khỏi người đang ở sau lưng ngươi đi, nếu không thì có một ngày, so với việc chết thảm, ngươi còn phải trả giá đắt hơn ngàn lần."

Thái độ của cô ta rất nghiêm túc, lời nói như đao như kiếm, lạnh lùng bi thương, Xích Viêm ở trong lòng tôi, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn tôi, thấy mặt mày tôi nặng trĩu, trầm mặc không nói, nàng hơi co quắp lại.

Tôi cho rằng nàng sợ tôi và muốn rời khỏi vòng tay của tôi, vì vậy tôi vô thức muốn rút tay lại và đặt nàng xuống, mặc dù tôi không biết Thác Lược Ảnh có linh cảm từ đâu ra mà cho rằng tôi sẽ gϊếŧ nàng, nhưng tôi cảm thấy Thác Lược Ảnh nói cũng đúng. Tôi là ma, còn nàng là thần thú, tương lai nàng nhất định sẽ thành tiên, nếu dính líu quá nhiều với tôi, không chừng con đường trở thành tiên của nàng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi còn chưa kịp buông ra, Xích Viêm đã ôm chặt lấy cổ tôi, vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở đều đều phả vào vùng da thịt của xương quai xanh tôi. Nàng ôm tôi rất chặt, cọ vào người tôi như thể không hài lòng: "Không cho phép buông ra."

Tôi cứng người.

Xích Viêm nép vào trong lòng tôi, khẽ thì thầm: "Ta yếu ớt ốm yếu như vậy, nếu nàng buông ra, nhỡ ta giẫm phải đất bị cảm, thương hàn phát sốt nặng thì sao? Ta là hồ ly của nàng, nàng phải chăm sóc ta."

Thác Lược Ảnh đứng trong ao một lúc không nói, bổn tôn nhìn qua mái tóc đen mượt của Xích Viêm, trông thấy Thác Lược Ảnh vẻ mặt cay đắng, cô ta cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Thì ra là thế."

Cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vừa ghen tị vừa buồn bã thở dài: "Cả đời ta chưa từng ghen tị với ai, nhưng bây giờ, ta nghĩ, nếu như ta có được một nửa sự kiên định và bản lĩnh của con hồ ly nhỏ này thì thật tốt biết bao nhiêu..."

Xích Viêm vùi đầu vào lòng tôi, nghe thấy những gì cô ta nói thì quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn Thác Lược Ảnh. Thác Lược Ảnh cười nhạt với nàng: "Trở thành tiên cũng chỉ là để có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng ở bên người mình yêu nhất mới là hạnh phúc nhất, lúc đó đâu cần thành tiên hay gì nữa, ngươi nói có đúng không?"

Xích Viêm nhìn cô ta, sau đó nhìn lại tôi, chậm rãi hỏi: "Cô đã nghĩ ra điều kiện chưa?"

Thác Lược Ảnh cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta được sinh ra từ linh cảm của trời và đất, được một tia năng lượng biến đổi, và được Tấn Vân cảm niệm mà ngưng tụ thành linh hồn. Ta là một con rối không thuộc quy luật sinh tử. Nằm ngoài sáu cõi. Thoát khỏi tam giới. Nay ta đã phạm tội tày trời, ta biết tam giới không dung chứa ta nổi nữa. Nếu có thể, ta muốn ngươi hứa với ta một yêu cầu. Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ không bao giờ giấu diếm, ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi muốn ta làm cái gì, cho dù thân thể nát vụn, ta cũng làm."

Bổn tôn chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi nói đi."

Thác Lược Ảnh cúi đầu, chậm chạp nói: "Nếu Nhất Vân thực sự đã chết, người sống trong cơ thể đó chính là Tấn Vân. Ta nghĩ, ta muốn nói chuyện với nàng ấy. Ta chỉ cần một ngày."

Nàng cúi đầu, giọng điệu chậm rãi, ngắt từng chữ một: "Hồi ở cung Tư Quá, khi nàng nói chuyện với ta, ta chưa bao giờ trả lời, bởi vì ta sẽ không nói dối, sợ nàng sẽ hỏi xem ta có phải là Kinh Hồng mà nàng ấy luôn nghĩ đến không. Nếu nàng hỏi mà ta trả lời là không phải, nàng nhất định sẽ thất vọng. Nếu vậy, ta thà để nàng nghĩ ta là một mảnh hồn của Kinh Hồng, còn hơn nói chuyện với nàng để nàng bớt cô đơn. Cho đến khi nàng nhảy khỏi đài Tru Tiên, ta cũng chưa từng nói chuyện với nàng bao giờ."

"Ta muốn nói một câu với nàng." Cô ta cụp mắt xuống, "Nói cho nàng biết, ba trăm năm qua nàng đã nói với ta những gì, yêu ta, bảo vệ ta, quý trọng ta, cùng ta khiêu vũ, cùng ta uống rượu, cùng ta ca hát, ta thực sự nhớ hết tất cả điều đó."

Cô ta cô đơn ngẩng đầu lên, nhìn Xích Viêm, chậm rãi nói: "Ta thực hâm mộ... tiểu hồ ly, ta thực hâm mộ ngươi, mặc dù biết mình sẽ phải thịt nát xương tan nhưng vẫn không có chút e dè. Ngươi thật giống người đó, nàng ấy nhìn thấy trong gương sau này mình sẽ chết vì cái người đang ở sau lưng ngươi, hồn bị tiêu tán, chết không được trọn vẹn, nhưng nàng vẫn làm như vậy."

Xích Viêm vòng tay qua cổ tôi, dựa vào lòng tôi và chậm rãi nói: "Ta và nàng ấy khác nhau. Sẽ không, sẽ không có chuyện ta chết không trọn vẹn, khi ta vừa lọt lòng, mẹ ta đã nói, Hỏa Hỏa được phù hộ, chắc chắn sẽ đông con cháu, được con cháu hầu hạ. Người ta yêu và ta sẽ có trăm con nghìn cháu, đến lúc đó chúng ta sẽ chết bình yên dưới một bầy hồ ly nhỏ. Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Mỗi một lần sẽ sinh một trăm đứa con, một nghìn đứa cháu."

Bổn tôn không khỏi hỏi: "Sinh nhiều như vậy, Thanh Uông chứa nổi không?"

Xích Viêm vui vẻ dụi vào người tôi: "Thanh Uông không chứa nổi thì núi Bắc Lăng sát bên to từng ấy, kiểu gì cũng chứa nổi."

Bổn tôn suy nghĩ một chút, câu nói này tựa hồ cũng không có vấn đề gì, dù sao Thanh Uông nếu thật sự có thêm một ngàn con hồ ly, e rằng sẽ ép núi Bắc Lăng nhường đất thật.

Thác Lược Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, một lúc sau cuối cùng cũng mỉm cười, tự giễu nói: "Thật tốt quá. Tiểu hồ ly, ngươi hỏi người ở phía sau ngươi có đồng ý điều kiện của ta không?"

Công bằng mà nói, tôi từng là một chiến tướng, chỉ biết cầm kiếm múa đao, không biết thương lượng với người khác. Lúc nãy, nếu không có Xích Viêm biến thành người và phá vỡ kế hoạch của tôi, tôi đã trực tiếp tra tấn cô ta để lấy lời khai rồi, tôi sẽ chặt tay của Thác Lược Ảnh trước để răn đe, nếu cô ta vẫn không chịu nói lời nào, tôi sẽ đưa Nhất Vân tới đây, đầu tiên là chặt tay của cô ấy, sau đó là cánh tay của cô ấy, nếu cô ta vẫn không chịu nói, tôi sẽ lập tức chia năm xẻ bảy Nhất Vân, lấy mạng cô ấy.

Tôi luôn máu lạnh và tàn nhẫn khi đối phó với kẻ thù rơi vào tay mình, trong trận chiến của yêu ma, tôi có thể tự tay chôn sống hàng vạn người phàm bị nhiễm độc yêu ma không có khả năng hồi phục. Dù có bị chỉ trích mấy ngàn năm, tôi cũng không có dao động, tự nhiên là quen với chuyện gió tanh mưa máu rồi.

Nghe những gì Thác Lược Ảnh nói, bổn tôn lạnh lùng cau mày, tôi chưa bao giờ là kiểu người dịu dàng khi đối mặt với những chuyện lôi thôi này, nếu Thác Lược Ảnh thực sự nghĩ rằng tôi không dám động vào Nhất Vân đó sẽ là một chuyện cười viển vông.

Trên đời này không có gì là tôi không thể từ bỏ, sau cái chết của Nhị ca, tôi đã hoàn toàn từ bỏ cái tên Cửu Vi Vi, từ bỏ tất cả lý trí và tình cảm của mình.

Trọng Hoa là Trọng Hoa, nữ Chiến thần dũng cảm nhất trên đời này, là nữ hoàng ở Ma giới có quyền lực ngập trời, từ tiên mà đọa ma, phản bội Thiên đình, không có gì trên đời này có thể khiến tôi cảm thấy gợn sóng.

Nhưng hồ ly trước mắt lại có đôi mắt đen trắng rõ ràng, linh động hoạt bát, bổn tôn nhìn nàng, có lẽ là ma quỷ xúi bậy, trái tim đã chết mấy ngàn năm lại có chút rung động.

Có lẽ đã lâu rồi bổn tôn chưa từng được gần gũi với một người như thế.

Cứ chia năm xẻ bảy Nhất Vân là cách nhanh nhất gọn nhất, tôi không tin Thác Lược Ảnh có thể nhìn Nhất Vân bị tra tấn, cảm giác rỉ máu trong lòng đương nhiên còn mạnh hơn gấp vạn lần sự tra tấn mà cô ta phải chịu đựng.

Xích Viêm nắm lấy một ngón tay của tôi, siết chặt và nhìn tôi bằng ánh mắt van nài.

Tôi nhìn nàng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được."