Chương 35: Quân sinh ta chưa sinh (Sáu)

Bổn tôn ngồi ở mép giường, lặng lẽ nghe Nhất Vân đang quỳ và tuyệt vọng đến mức bình tĩnh kể lại mọi chuyện.

Sau khi phá hủy ngôi làng từng hết lòng yêu thương Thác Lược Ảnh và coi nàng như một vị thánh, Thác Lược Ảnh đã đưa Nhất Vân rời khỏi thành Thiên Vũ.

Thác Lược Ảnh là một người xảo quyệt, nàng đóng tròn vai một nữ y, dạy Nhất Vân nhận biết các loại thảo mộc. Mỗi ngày, và khi rảnh rỗi, nàng cũng sẽ dạy cho cô một số thủ thuật nhỏ không chính thống, chẳng hạn như phép thuật để mê hoặc và bắt những con thỏ hoang chạy trong núi, hoặc bỗng dưng biến ra một bông hoa hồng rực rỡ ngay bên tai Nhất Vân.

Nhất Vân ỷ lại nàng, tin vào vẻ đẹp như anh đào, dịu dàng và đằm thắm. Nàng sẽ ôm Nhất Vân trong tay vào những ngày trời đổ mưa, ngâm nga những bài hát quê hương để ru cô ngủ, và sẽ đưa cô đi săn khi trời quang đãng, để Nhất Vân cưỡi một trong hai con ngựa màu đỏ được nhốt trong chuồng dưới căn nhà nhỏ bằng tre, và vui vẻ cưỡi băng qua núi và rừng.

Thác Lược Ảnh có một quy tắc rằng nàng sẽ không cho phép Nhất Vân nhìn thấy bất cứ ai ngoài nàng. Thác Lược Ảnh nói rằng điều này là bởi vì để trở thành một dược nữ, người ta không được bị phân tâm bởi những thứ bên ngoài. Bất cứ khi nào Nhất Vân hỏi về quê nhà, Thác Lược Ảnh sẽ trấn an cô rằng ngay sau khi cô học xong, nàng sẽ dẫn cô về nhà để gặp cha mẹ già đã xa cách nhiều năm.

Lời nói của Thác Lược Ảnh trong lòng Nhất Vân như thánh chỉ của trời, không có lý do gì mà cô không tin.

Kết thúc của tất cả mọi thứ là vào cái ngày hôm đó. Trong đêm giông bão, Thác Lược Ảnh đội nón, bất chấp cơn mưa tầm tã để đẩy cánh cổng tre khép hờ và bước đi. Trong cơn mưa dữ dội, Nhất Vân đứng canh ở cửa, cô nghe Thác Lược Ảnh nói, nàng phải xuống núi cứu một người, người đó bệnh nặng sắp chết, hơi thở chỉ còn thoi thóp, nếu nàng đến trễ, cái người mà nàng chưa từng gặp mặt đó sẽ toi mạng mất.

Nhất Vân ngoan ngoãn ngồi trước cửa sổ, mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm. Cô ngắm màn đêm đen kịt như bầu trời bị xé rách, lắng nghe tiếng sét vang dội như triệu cỗ xe chạy khắp chín phương trời, tia sét ở chân trời như chuỗi con rắn bạc, ánh sáng bạc chợt lóe, từng tiếng mưa rơi lộp bộp dội xuống nóc nhà.

Cô thu mình bên cửa sổ. Trong bóng đêm, mưa đập mạnh vào cửa sổ, mái ngói gần như vỡ tung. Ngồi bó gối trước bệ cửa sổ, Nhất Vân buồn chán, cô với chiếc kẹp tóc bạch kim chọc vào chiếc đèn hoa, nhưng khi quay đầu nhìn vào bóng tối của cơn mưa, đôi mắt Nhất Vân chợt mở to.

Trong màn đêm gió thổi và mưa rào gần như không thể nhìn thấy được, bỗng dưng có một người xuất hiện và chạy đến. Mưa gió càng dữ dội, người bước đi lảo đảo trong màn mưa như một bóng ma xanh biếc bay lơ lửng giữa đêm khuya, anh ta dường như đang chạy trốn khỏi ai đó đang đuổi gϊếŧ, không biết có phải vì bị thương hay mệt mỏi mà bước chân bấp bênh như sắp ngã.

Anh ta loạng choạng đi về phía ánh đèn bên này, khom người ôm lấy bụng. Nhất Vân nhìn anh đang đến gần, trên căn nhà tre, bầu trời ầm ầm, sấm nổ, ánh sáng trắng cực nóng phản chiếu khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, đó là một chàng trai mặc áo lam khá ưa nhìn, quần áo ướt sũng bám vào thân hình gầy guộc, anh che đi phần bụng đầy máu be bét, trên trán có những đường gân ẩn hiện, vừa cảnh giác vừa lo lắng ngẩng đầu nhìn Nhất Vân đang cầm đèn bên bệ cửa sổ.

Nhất Vân lo lắng rời khỏi cửa sổ, cô đã lâu không gặp người lạ, huống chi là một chàng trai đang trong độ tuổi trẻ trung. Cô sợ hãi và tò mò chờ đợi một lúc, sau đó mới thận trọng từ bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, cô nhìn thấy chàng trai ngã xuống nền đất lầy lội trong cơn mưa tầm tã, máu từ bụng phun ra, nhuộm đen bộ quần áo màu lam của anh ta.

Nhất Vân đã cứu chàng trai. Cô do dự một lúc, vì lòng tốt mà kéo chàng trai trong vũng máu vào nhà. Cô cởϊ qυầи áo dính máu của anh ta, đặt anh ta lên giường, đun thuốc bắc cho anh ta rồi lấy thuốc chuyên trị thương từ đao kiếm ở trong tủ thuốc của Thác Lược Ảnh và bôi lên vết thương đẫm máu.

Chàng trai sốt cao suốt đêm, Nhất Vân rối rít tay chân nhúng khăn tay trắng vào nước, vắt kiệt rồi đặt lên trán anh ta. Chàng trai có một đôi lông mày ưa nhìn, mày kiếm, đôi mắt đầy sao, lông mày nhíu chặt trên nét mặt cương nghị, anh ta có vẻ đang rất lo âu, suốt đêm chưa hết sốt, cho dù trong cơn mê cũng nắm chặt cây dùi trừ yêu ghim ở thắt lưng.

Đây là một đạo sĩ trừ yêu.

Nhất Vân đã cố gắng hết sức để chăm sóc anh, cô thương xót vị đạo sĩ trừ quỷ đột nhập vào rừng trúc trong đêm mưa, cũng thầm nghĩ chờ Thác Lược Ảnh về thì cô sẽ nói với nàng rằng cô đã cứu mạng của một người đi đường bằng phương pháp mà nàng đã từng dạy cho cô.

Đạo sĩ trừ yêu tỉnh dậy sau một ngày đêm vì sốt cao, anh ta chật vật ngồi dậy, sau khi nhìn xung quanh và nghe những lời thuật lại của Nhất Vân, anh cảm ơn cô, và tặng cô một mặt dây chuyền ngọc bích từng được anh đeo quanh eo như một món quà cảm ơn. Nhất Vân ngồi ở cạnh giường ôm mặt ngây ngô hỏi anh: "Anh từ đâu tới?"

Đạo sĩ trừ quỷ khom người về phía Nhất Vân, tay cầm cây dùi trừ yêu, đáp với Nhất Vân rằng anh đến từ thành Thiên Vũ. Anh còn có sư phụ, bọn họ cùng nhau lên núi diệt yêu, nhưng yêu ma rất mạnh, làm anh và sư phụ bị thương, cuối cùng vào thời khắc mấu chốt, sư phụ của anh vì để cho anh thoát một kiếp để chạy đi báo tin cho môn đạo của nhà tiên, đã hy sinh tính mạng của mình để chặn yêu quái.

Anh bây giờ phải gấp rút trở về thành Thiên Vũ, đến giờ sư phụ anh sinh tử chưa rõ, dù hiện tại anh có bị thương cũng không thể ở đây lâu được. Nhất Vân hồn nhiên nhìn anh, hồi lâu mới sực nhớ hỏi: "Anh có từng nghe nói làng Lạc Hà chưa? Nó nằm ở phía đông nam rìa thành Thiên Vũ, làng rất nhỏ, có khoảng bốn mươi hộ gia đình. Anh đến từ thành Thiên Vũ, chắc anh biết nhỉ?"

Nhất Vân đã rời làng được năm năm, và cô đang mong chờ đạo sĩ trừ yêu này có thể cho cô biết tình hình gần đây của làng. Thường thì Thác Lược Ảnh cũng rất ít khi đề cập tới chuyện quê quán của Nhất Vân, chỉ khi bị cô bám hỏi dai dẳng mới trả lời dăm ba câu. Hôm nay hiếm lắm mới gặp được một người lạ, Nhất Vân tràn đầy chờ mong nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng đã khôi phục chút ít của anh, nhưng biểu cảm của anh ta lại có chút đờ đẫn, anh ta nhìn cô, lặp lại: "Làng Lạc Hà?"

Nhất Vân nhìn anh với vẻ mong đợi, biểu cảm của đạo sĩ diệt quỷ dần trở nên khó hiểu, anh nhìn kỹ vào khuôn mặt của Nhất Vân, ngập ngừng nói: "Tôi nghe sư phụ nói rằng yêu quái mà chúng tôi đang truy lùng đã xuất hiện ở làng Lạc Hà vào năm năm trước, sau cái hôm nó bỏ đi, thôn Lạc Hà đột nhiên bùng phát bệnh dịch, cả làng đều chết hết."

Anh nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, chậm rãi hỏi: "Cô không có nghe nói à? Cả làng chết đột ngột chỉ trong một đêm, hơn trăm vong linh đều quanh quẩn ở nghĩa địa, thôn Lạc Hà đã trở thành mồ chôn tập thể từ lâu rồi. Tại sao cô lại hỏi về cái làng đó, nó đã không còn tồn tại nữa rồi mà."

Nhất Vân nhìn anh, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cô há to miệng, tim đập rất nhanh, nhưng hơi cao giọng, phản bác trong ngờ vực: "Làm sao có thể, chị tôi nói, bố và mẹ vẫn sống tốt, con dâu của bà Ba sát nhà cũng đã sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh, chị nói, chị nói đợi đến khi tôi về thì thằng béo đó đã biết gọi tôi là chị rồi. Hẳn là anh nhầm rồi, làng Lạc Hà, làng ở gần phía đông nam nhất của thành Thiên Vũ, làng có một con suối nhỏ bên cạnh rừng trúc, vào mùa hè có đom đóm, anh nghĩ lại đi, anh chắc là nhầm lẫn gì rồi."

Đạo sĩ trừ quỷ cau mày, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Nhất Vân, lắc đầu: "Cả thành Thiên Vũ chỉ có một ngôi làng tên là Lạc Hà, ngôi làng có tổng cộng một trăm lẻ tám người, tất cả đều đã chết trong một ngày vào năm năm trước. "

Anh thở dài nói: "Nữ yêu rất xảo quyệt, những chỗ mà ả xuất hiện, nếu mà là nơi ả ở lâu, thì những người từng nhìn thấy ả sẽ bị xẻo bụng mổ tim, hoặc ả sử dụng tà thuật để triệu hồi bệnh dịch, gϊếŧ người diệt khẩu, vậy nên tôi và sư phụ truy lùng ả rất lâu mà vẫn chưa tìm ra dấu vết ả để lại. Nhưng gần đây, tôi và sư phụ đến thành Thiên Vũ, vô tình trông thấy bức chân dung của ả ở quầy bán tranh trên phố, mới biết ả đang ẩn núp ở thành Thiên Vũ."

Nhất Vân nhìn anh, không nói ra lời. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt và buồn bã của đạo sĩ trừ yêu, tim run lên, tay chân tê dại, chậm rãi nói: "Anh nhất định là gạt tôi rồi."

Đạo sĩ trừ quỷ vén chăn đứng dậy, nhẹ nhàng nói với Nhất Vân: "Cô à, tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của cô đã cứu mạng tôi hôm nay, nhưng cô nên biết rằng những gì tôi vừa nói là sự thật. Nếu cô không tin tôi, cô có thể xuống núi hỏi."

Nhất Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, thật lâu mới lên tiếng hỏi: "Nữ quỷ mà các anh đã đuổi theo, tên là gì?"

Vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, gần như sắp chết vì tuyệt vọng. Đạo sĩ trừ quỷ suy tư một chút, chậm rãi đáp: "Sư phụ nói nữ quỷ gian xảo, vẻ ngoài biến hóa ngàn kiểu, tên cũng thay đổi thất thường. Nhưng tôi nghe sư phụ bảo, nữ yêu đã từng có tên là... Lược Ảnh."

Nhất Vân lặng lẽ tiễn đạo sĩ trừ quỷ rời đi, cô thong thả và bình tĩnh thu dọn đồ đạc, lấy một con ngựa đỏ từ chuồng ngựa, rồi thản nhiên thậm chí thờ ơ xuống núi.

Có một số con đường mòn đi xuống núi. Bóng trúc rạng ngời, gió lùa qua, lá trúc bay lả tả. Cô nhìn thấy xác của đạo sĩ trừ yêu trên đường đi, đạo sĩ trừ yêu chỉ xuất phát sớm hơn Nhất Vân có nửa canh giờ, nhưng bây giờ đã nằm ở đây, phơi thây giữa vùng núi hoang vu.

Nhất Vân đứng cạnh xác chết của đạo sĩ trừ quỷ, trong cơn hốt hoảng, đầu cô hơi choáng váng, và có vẻ như đau muốn nứt ra. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to và biểu cảm giận dữ bị đông cứng của đạo sĩ, cô im lặng và nắm chặt mặt dây chuyền ngọc bích có chạm khắc hình hai con rồng và chữ Minh.

Thác Lược Ảnh hẳn là hoảng sợ, nàng không biết cục diện mà nàng đã tạo ra trong nhiều năm đã xuất hiện sai lầm trong một ngày sơ suất. Nàng đã cho con cá mắc lưới ở trong chiếc l*иg lụa vàng mà nàng đã dựng sẵn, lừa con chim hoàng yến đang bị mắc kẹt trong đó rằng nàng là con người như thế nào, làm cho nó hạnh phúc trong ảo tưởng.

Có lẽ nàng đã sợ đến mức không kịp giấu xác mà ngay lập tức rời khỏi rừng trúc này.

Nhất Vân đứng cạnh cái xác, im lặng và cúi người xuống, khép lại mắt cho anh ta.

Cô cảm thấy mình đã thay đổi, bình tĩnh đến mức cô không dám tin. Cô không khóc, không suy sụp, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô nhảy lên ngựa, dọc theo con đường nhỏ xuống núi và về lại thành Thiên Vũ.

Cô buộc tóc, đội lên đầu mão ngọc, dò hỏi suốt đường về làng Lạc Hà, cô nhìn nơi đó đã trở thành một ngôi mộ tập thể, cỏ mọc um tùm, dựa theo ký ức tuổi thơ, cô dắt con ngựa màu đỏ, chậm rãi đi đến suối, nghe tiếng gió rào rạt thổi qua rừng trúc, thầm mỉm cười.

Cô dường như không còn là Nhất Vân nữa, nhưng chỉ một lúc sau, cô khuỵu xuống, ngón tay nắm chặt viên sỏi mịn mềm, đau đớn gào khóc.

Cô khóc rất to và run rẩy, cô khóc đến nỗi thở không ra hơi, các ngón tay của cô co giật và gần như bị xoắn lại. Cô che ngực, liều mạng xé rách quần áo, để lại vài vết xước rỉ máu trên vị trí của tim, như muốn moi tim ra mới có thể giảm bớt cơn đau trong l*иg ngực.

Ngôi làng bị nhiễm bệnh dịch, không một thầy thuốc nào dám vào. Cả làng, bao gồm những người cô quen biết như cha mẹ, bà Ba thích cười ở sát vách, và Tam Hổ, người bạn từ thời cởi truồng tắm mưa của cô, họ lần lượt chết trong cùng một ngày sau khi đã chịu đựng quá nhiều đau khổ. Tiếng tằm nhả tơ kêu xào xạc, tiếng con thoi êm ái khẽ len qua khung cửi, bài đồng dao do mẹ hát, và bàn tay thô ráp ấm áp của bố đặt lên đầu Nhất Vân, tất cả đã bị vùi dập trong ngôi mộ tập thể cùng với tiếng gào khóc của quỷ hoang và tiếng gió thê lương bởi cơn bệnh dịch mà Thác Lược Ảnh mang đến.

Chuyện sau đó thì bổn tôn và Xích Viêm đã tận mắt thấy, chính tai nghe. Nhất Vân đã dùng mặt dây chuyền ngọc bích hình đôi rồng có khắc chữ Minh để đóng giả đạo sĩ trẻ tuổi diệt trừ yêu quái và trở về Minh phủ, sau đó dùng thân phận này để vào thần núi Cửu Lĩnh, thoát khỏi sự truy lùng của Thác Lược Ảnh.

Bổn tôn và Xích Viêm nằm ở trong lòng tôi lắng nghe lời kể của Nhất Vân, cả hai đều thấy chua xót. Nhất Vân quỳ trên mặt đất, vai co lại, giọng nói bị đè nén, cô cúi đầu xuống, bổn tôn trông thấy rõ nước mắt cô rơi xuống đất, thấm vào tấm gỗ đỏ sẫm.

Tôi nhìn xuống Xích Viêm, đôi mắt của nàng cũng có chút u ám, có lẽ cảm thấy tiếc nuối giùm cho Nhất Vân với những người vô tội đã chết thảm. Dường như nhận ra tôi đang nhìn trộm nàng, Xích Viêm ngẩng đầu, đôi mắt đen ướŧ áŧ tò mò nhìn tôi, viết vào lòng bàn tay tôi: "Tại sao ta cảm thấy hôm nay nàng luôn nhìn lén ta?"

Tôi ho khan một tiếng, thản nhiên dời mắt đi, chuyển hướng nhìn lại Nhất Vân: "Đó là ảo giác."

Nhất Vân vẫn còn đang quỳ, tôi trông thấy đôi mắt to của Xích Viêm nháy về phía tôi, ánh mắt đó đang nói: nàng đang lén nhìn ta đây này, nàng tưởng rằng ta không biết à, bổn tôn vội vàng chuyển tầm mắt, hỏi Nhất Vân bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Bổn tôn không có hứng thú với ân oán giữa ngươi và Thác Lược Ảnh, ta chỉ muốn biết, làm thế nào mà năm đó Thác Lược Ảnh nhảy xuống đài Tru Tiên mà vẫn sống đến ngày hôm nay?"

Trên thế giới này, không có hình phạt nào khắc nghiệt hơn đài Tru Tiên. Bổn tôn muốn biết, Thác Lược Ảnh có tài cáng gì mà nhảy xuống đài Tru Tiên rồi, vẫn có thể giữ được một hồn của công chúa Tấn Vân.