Chương 50: Khởi Hành Về Phía Tây

Thiên Tài nhìn lên chỉ tay về phía tên cánh trắng đang đứng ở trên không cười.

- Ha ha ha, ngươi rút cục cũng chỉ là mèo bệnh cố hoá thân thành mãnh thú thôi, ngươi có giỏi thì phóng thích thực lực ra đây.

Tên cánh trắng trên trời bị lời nói làm cho tức đến biến sắc, mắt trắng bệt miệng lấp bấp.

- Ngươi….ngươi, làm sao có thể biết ta bị quy tắc thế giới ràng buộc?

Thiên Tài cười lớn cầm thương lao đến, mũi thương xé gió đánh tới cuống họng tên cánh trắng.

- Ta làm sao biết ngươi không cấn quan tâm, chỉ có điều bây giời ngươi đi chết được rồi, chết đi!

Thấy mũi thương đâm nhanh đến thanh quản tên cánh trắng ngừng huyết mạch áp chế lập tức lùi về phía sau.

Ba con dị thú ở dưới mặt đất cũng vụt bay trở lại không trung cùng mũi thương đánh tới.

Tên cánh trắng lùi đến một phạm vi, Thiên Tài liền nhìn qua phía bên kia của hai người Lạc Anh Tuyết.

Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi đã đẩy tên đầu chim đến nơi, cả hai tên bị đẩy đến đυ.ng lưng vào nhau.

- Hành động!

Lạc Anh Tuyết ra lệnh, Thiên Tài không chậm trể ngay lập tức khởi động trận bàn trên tay, một trận pháp khổng lồ bao bọc lấy hai tên thiên

tộc.

Tên đầu chim thấy vậy ngay lập tức lao về phía Thiên Tài, tốc độ cực nhanh lao đến, Thiên Tài không những không lo lắng còn kẻ cười.

Tên đầu chim vừa bay được một đoạn thì {ầm} cơ thể hắn như đâm vào tường rơi xuống đất hai chân co giựt liên hồi miệng xùi bọc trắng.

- Đáng đời ngươi, đừng tưởng trận pháp này dễ phá huỷ như thế, đây là trận pháp mà ta đã mất rất nhiều tâm huyết để chế ra đấy.

Thiên Tài nhìn cảnh tượng đó không nhịn được ôm bụng cười lớn nói. Tên cánh trắng nhìn thấy đồng bọn mình bị như thế cũng chỉ biết che

mặt lắt đầu.

Thiên Tài không trừng trừ lập tức xoay trận bàn trên tay, hàng trăm đạo kiếm mang bắn tới tên cánh trắng.

Hắn vì thực lực hạng chế chỉ có thể dùng thân thể cứng đối cứng chống đỡ kiếm mang.

{Bành bành bành} thân thể bị kiếm mang chém điên cuồng tạo thành hàng trăm vết thương máu bay tung toé.

Tên cánh trắng quay đầu lại quát lớn.

- Còn đứng đó nhìn sao mau làm gì đi. Nhanh lên cho ta.

Trương Long lập tức tỉnh táo lại cùng người của Công Tôn gia lao lên đao kiếm hướng hắn đánh tới.

Hàng trăm con dị thú nhe nanh vương móng lao lên, ba con dị thú cũng bắt đầu công kích đánh trả.

- Hai người yểm hộ ta một lát.

Thiên Tài cầm trận bàn xoay xoay nói với Linh Nhi với Lạc Anh Tuyết, hai nàng gật đầu rồi lập tức lao đến chiến đấu.

Thiên Tài ở bên này nhìn trận bàn trên tay nói.

- Ta cho ngươi một cơ hội nói Ba Ba mập đang bị ngươi giấu đi đâu rồi.

Tên cánh trắng thân đỡ kiếm mang, miệng máu chảy ra cười lớn.

- Ha ha ha, ngươi muốn biết sao vậy thì quỳ xuống đi, ha ha ha.

Thiên Tài tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng nói.

- Ngươi đừng có không thức thời sinh mạng của ngươi đang trong tay ta đấy.

Tên cánh trắng cười cười nhìn Thiên Tài phun một ngụm máu hét lớn.

- Vậy gϊếŧ đi, gϊếŧ ta rồi bạn ngươi cũng sẽ chết mà thôi, ha ha ha.

Thiên Tài nhìn tên cánh trắng đang chật vật chống đở nói.

- Được thôi ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Sau đó hắn triệu tập ra hai mươi con dị thú cấp bậc thấp nhất cũng là Thánh thú thủ linh tam tinh.

- Các ngươi mau truyền huyết mạch vào đây đi.

Hai mươi con dị thú phóng ra huyết mạch tất cả huyết mạch đi vào trận bàn làm trận pháp tăng mạnh.

Kiếm mang từ màu trắng đột nhiên chuyển sắc thành màu đỏ đậm.

- Đi chết đi!

Kiếm mang bắn tới chém tên cánh trắng thành mười mảnh ngay cả thần hồn cũng bị đánh nát. Trước khi hắn biến mất hắn hét lớn.

- Thiên Thần Thần Vương bất diệt, Thiên Tộc bất diệt.

Sau khi tên cánh trắng chết tên đầu chim cũng vừa tỉnh dậy thấy đồng bạn của mình đã bị chém đến thần hồn câu diệt hắn run rẫy cuối đầu

nói.

- Đại hiệp tha mạng, ta nói cho người vị trí, tên đó đang bị giam ở…ở ngọn núi phía tây…..tr…ong.

{Bành} chưa kịp nói xong cả cơ thể của tên đầu chim như một quả bong bóng bị bơm căn mà nổ tung không còn lại gì.

Thiên Tài cũng thu lại trận bàn hét lên.

- Đáng chết!

Hắn quay lại nhìn trận chiến của hai người Lạc Anh Tuyết. Hai nàng chóng đỡ một trăm tên Nguyên Anh và hai tên Phân Thân cả cơ thể đã

máu thắm đỏ cả vạt áo.

Thiên Tài đau xót lao lên một thương đâm thủng vòng vây đến chổ của hai người.

- Không ai được làm hại nữ nhân của ta.

Đôi mắt lạnh lùng Thiên Tài cùng dị thú như thiêu thân lao vào giữa đám người và thú, mũi thương lạnh băng đâm quét không có chút thương

sót.

Hắn như hoá thành một con dị thú điên loạn, quả trứng bí ẩn trong người hắn cũng bắt đầu nức ra.

Hàng trăm người của hai đại gia tộc dưới mũi thương của hắn từng người từng người ngã xuống như rơm rạ.

Chiến trận diễn ra một đoạn thời gian từ trời sáng đến lúc chạm vạn đêm.

Cuối cùng người của hai đại gia tộc bị đánh chết Trương Long bị bắt lại. Thiên Tài đi đến trước mặt hai nàng vẻ mặt đầy lo lắng.

- Hai nàng có sao không, không bị thương để lại sẹo chứ.

Lạc Anh Tuyết lắc đầu mĩm cười nhìn hắn nói.

- Ta không sao chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.

Linh Nhi cũng bước lên xoa đầu hắn triều mến nói.

- Chàng đừng lo lắng bọn ta đều có huyết mạch ấn kí truyền thừa, nên chút vết thương này lành rất nhanh.

Lạc Anh Tuyết cũng tiếp lời Linh Nhi nói.

- Nếu không tin thì huynh xem.

Nói rồi nàng vạch áo của bản thân lên. Thiên Tài ngay lập tức che mắt hét lên.

- A! Phi lễ chớ nhìn.

Nhưng tay hắn lại để hở hai ngón nhìn qua, hắn nhìn thấy trên chổ bị thương của Lạc Anh Tuyết có một hàng long phiến.

Thiên Tài bước đến chạm vào có cảm giác vô cùng cức chắt như là vãy của một con rồng chỉ có điều nó nhàn nhạt như được tạo ra từ linh khí.

Đang trầm mê nghiên cứu thì {Chát chát} hai bạt tai từ hai phía đánh lên mặt hắn.

Hắn choáng ván ngất đi, khi tỉnh dậy hắn thấy bản thân mình đã bị trói lên đọt cây lúc nào không hay.

- Này sao ta lại bị trói lên đây, mà sao ta cảm giác mặt mình có chút đau rát vậy, ở phía dưới cũng có cảm giác nóng nóng nữa.

Hắn cuối người nhìn xuống lập tức tá hoả, hai người Lạc Anh Tuyết ở phía dưới đốt lữa nướng thịt rất say mê.

Thiên Tài vùng vẫy, hai người ở dưới thấy động tỉnh liền ngước đầu lên, Lạc Anh Tuyết nhìn hắn triều mến nói.

- Huynh dạy rồi sao, đây chính là bọn ta thiết kế cho huynh một buổi huấn luyện sức chịu đựng, thế nên huynh ráng mà chịu tới sáng đi.

Thiên Tài mặt không chút máu liền ngất đi, sáng hôm sau hắn tỉnh đậy thấy bản thân đang nằm trên mặt đất liền lau mồ hôi thở phào nhẹ

nhõm.

- May quá đó chỉ là một giấc mơ, mà sao ta có cảm giác như đó là sự thực vậy.

Linh Nhi từ xa đi đến đem theo một ít thịt nướng đưa tới.

- Huynh tỉnh rồi sao đúng là con heo lười mà, đây là đố ăn sáng của huynh mau ăn đi.

Thiên Tài cầm thịt trên tay mà xương sống lạnh buốt hắn nuốt nước miếng ăn thật nhanh rồi đi đến chổ Lạc Anh Tuyết.

Lạc Anh Tuyết thấy hắn mừng rỡ đi đến hỏi.

- Sao rồi hôm qua huynh có tra được gì không.

Thiên Tài lắc đầu, rồi nhìn Lạc Anh Tuyết đang tra khoả tên kia nói.

- Ta chỉ biết là ở một ngọn núi phía tây thôi, còn nàng có tra được gì không.

Lạc Anh Tuyết trả lời.

- Hắn chỉ nói là đó là một nơi quỷ dị không bị quy tắc ràng buộc mà thôi.

Thiên Tài thở dài nói.

- Vậy chỉ còn cách đi đến phía ta tìm hiểu rồi.

Sau đó ba người gϊếŧ chết Trương Long rồi đi đến phía tây.