- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Đệ Nhất Thứ Nữ
- Chương 7: Từ hôn (Mở)
Đệ Nhất Thứ Nữ
Chương 7: Từ hôn (Mở)
Đại khái biết rõ ràng thế cục của thiên hạ cùng vị trí hoàn cảnh của nàng, Li Nguyệt nhàn nhạt đứng dậy, buông quyển sách xuống. Làn gió mềm nhè nhẹ thổi qua mái tóc dài đen nhánh như mực của nàng. Mềm mại nồng đậm như dải lụa đen, phiên nhiên như tiên, có vẻ đẹp của “Ngọc hồ tựa tóc đen, mua rượu muộn biết mấy”
Trên hành lang được thiết kế tinh xảo, Tuyết Nhi dẫn Liễu di nương bước nhanh tới, hai người trong tay đều ôm một hộp đồ vật.
Tuyết Nhi trên người mặc một bộ thúy yên sam màu lam, vạt áo màu lam nhạt có những tán hoa rơi trên váy dài, nhẹ nhàng phiêu động, đơn giản lại không mất ôn nhu. Trên đầu có hai bím tóc tết kiểu sừng dê, cột lấy hai dải nơ bướm đỏ bằng lụa, trên trán có vài sợi tóc mái, hơi hơi uốn lượn. Làm nổi bật một đôi mắt to lung linh, tinh oanh như ngọc. Trên khuôn mặt trắng nõn có hai má lúm đồng tiền, hơi hơi mỉm cười tươi mát tự nhiên.
Vừa thấy Li Nguyệt đạm nhiên đứng thẳng, nhã nhặn lịch sự, Tuyết Nhi vội vàng chạy đến “Tiểu thư, phu nhân đã tới.”
Liễu di nương trên người mặc một bộ váy áo hồng phấn mộc mạc, tóc búi thành kiểu Vân kế đơn giản. Trên đầu cài một cây trâm lưu tô mộc trai, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ. Vẻ mặt bi thảm, trong tay ôm lấy hộp tráp trang điểm của nàng, trên tráp điêu khắc bức họa Quan Âm Đại Sĩ ngồi thiền tụng kinh.
“Li Nguyệt, con gái tốt của ta.”
Mấy ngày gần đây Liễu di nương mỗi ngày đều đến thăm Li Nguyệt. Đem đến cho nàng cháo trắng cùng đồ bổ, đối với Li Nguyệt rất là quan tâm. Chỉ từ ánh mắt ôn nhu mà nàng xem Li Nguyệt, Li Nguyệt liền biết, đây là người mẫu thân từ ái như mẹ nàng. Tình yêu của nàng viết hết trong đôi mắt thanh nhuận đó, làm nàng cảm nhận được sự ấm áp từ tình thương của mẹ đã rất nhiều năm chưa từng có, cho nên nàng nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng.
“Mẫu thân, Tuyết Nhi, hai người lấy thứ này tới làm gì?” Li nguyệt hơi chau mày.
Liễu di nương trong mắt ngậm lệ, chậm rãi đem tráp mở ra, bên trong là một ít ngân phiếu cùng châu báu trang sức, còn có chút bạc vụn. Trong tay Tuyết Nhi cũng là những thứ đó, tuy không phải thực quý trọng nhưng cũng là tâm huyết mà Liễu di nương cả đời bảo tồn.
“Li nguyệt, người làm mẫu thân làm sao nhẫn tâm nhìn con chịu khổ? Nữ nhi gia một khi bị từ hôn, tương lai rất khó tìm được mối hôn sự tốt. Nương cùng con đều không có sở trường, nếu không gả được một nhà tốt con tương lai sẽ chịu khổ mất.”
Liễu di nương đem hộp châu báu đóng lại, yêu thương kéo bàn tay như ngọc của Li Nguyệt, đem mặt áp lên tay nàng, Li Nguyệt tức khắc cảm thấy nóng hầm hập.
Ai!!! lại là vấn đề về gả chồng, mấy ngày nay mẫu thân đã ám chỉ nàng mấy lần rồi. Nàng chưa bao giờ lo lắng không gả được, hơn nữa nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng nam nhân. Biết nam nhân không đáng tin cậy, mẫu thân cùng Tuyết Nhi sợ nàng lại tự sát, luôn nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện.
Li Nguyệt nhàn nhạt trừng mắt nhìn Tuyết Nhi một cái, “Tuyết Nhi, mẫu thân không biết đã đành, còn ngươi sao cũng cùng người náo loạn!”
Tuyết Nhi cắn cắn môi, khó chịu hít cái mũi, ủy khuất đến cực điểm, “Tiểu thư, Tuyết Nhi đây là vì muốn tốt cho người. Số trang sức này là ta và phu nhân nghĩ cách gom góp đó, người xem xem có thể đưa cho Tuyên Vương hay không, hy vọng hắn nể mặt Lão Thái Phi không lui hôn nữa.”
Li Nguyệt đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đang muốn nói chuyện lại bị Liễu di nương giữ chặt “Li nguyệt, nương bán hết tất cả của cải lấy tiền mặt, hy vọng Tuyên Vương thu hồi thành mệnh. Vì Liễu tướng thiên kim, Tuyên Vương lần này hạ quyết tâm kiên trì muốn từ hôn, trước kia đều chỉ là nói vậy mà thôi. Hiện tại người trong thiên hạ đều biết con bị Tuyên Vương vứt bỏ, nói không chừng qua mấy ngày nữa hắn sẽ tới từ hôn, Lão Thái Phi bên kia cũng không thể làm gì hắn. Thanh danh của con bị huỷ, tương lai chỉ sợ không dễ gả chồng. Ta người làm nương phải nghĩ biện pháp ngăn cản Tuyên Vương từ hôn, cho dù là làm thϊếp, cũng hơn bị từ hôn.”
Nghe vậy, Li Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng lẽ nàng đã lưu lạc đến nông nỗi cần mẫu thân bán hết tài sản để cứu vãn hôn sự? Đường đường là tổng tài của cả một tập đoàn, nàng trước nay không vì nam nhân mà phát sầu, đến nơi đây vẫn như vậy.
Li Nguyệt bộ dáng không buồn không vui, không giận không oán, bất kinh, thành thục đến làm Liễu di nương đau lòng “Hài tử, chẳng lẽ con không thương tâm, nếu là trước kia, con sớm đã kêu la muốn nhảy giếng rồi. Hay con bị cái gì kí©h thí©ɧ rồi, đến Tuyên Vương mà con thích nhất cũng không chịu gả.”
“Nương, nữ nhi không thích Tuyên Vương, trước kia vô tri không hiểu chuyện, đầu óc bị hỏng không phân rõ sự phi. Dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa Tuyên Vương thích chính là Liễu Thiên Thiên. Người để cho nữ nhi gả qua đó làm quả phụ sống, giống người sống kham khổ cả đời sao? Hắn coi nữ nhi như cỏ dại, nữ nhi coi hắn như bùn, cho dù hắn muốn cưới, nữ nhi cũng sẽ không gả.”
Cho dù có vạn lần không muốn, Li Nguyệt vẫn nhẫn nại cùng nương giải thích, bởi vì trên đời này chỉ có mình nàng là yêu thương chính mình. Nếu là những người khác, nàng không dám bảo đảm lúc họ ở đây lải nhải nàng sẽ không nhịn được thừa cơ hội nhét giẻ vào miệng.
“Li Nguyệt!” Liễu di nương nghe vậy há to miệng, lời này từ trong miệng Li Nguyệt nói ra sao. Quả thực là thiên phương dạ đàm, ai không biết Li Nguyệt có tiếng là thích Tuyên Vương, nháo loạn đến thiên hạ đều biết. Vì Tuyên Vương đến tự sát còn dám làm, còn có cái gì là không làm được.
Nhưng Li Nguyệt ở trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh, trong lời nói còn ẩn chứa sự khinh thường đối với Tuyên Vương. Dường như Tuyên Vương không xứng với nàng vậy. Loại ngạo cốt này nàng đời này cũng không học được, một Li Nguyệt mười lăm tuổi, lại có một tư tưởng kỳ quái mà nàng không có.
“Li Nguyệt, con không phải đang nói ngược đấy chứ? Trước kia con tuy rằng ngốc, nhưng tâm tư đối với Tuyên Vương không ngốc. Từ lúc năm tuổi con cùng hắn định thân xong, liền thường xuyên dính lấy hắn, mỗi lần đều là bị hắn khi dễ khóc nháo trở về. Ban đầu chúng ta cho rằng con sẽ không để ý đến hắn nữa, không nghĩ tới ngày hôm sau con lại chạy đi tìm hắn.” Lần này không phải lại là lời nói lúc tức giận, quay đầu là lại đi tìm Phong Trần Nhiễm đấy chứ?
Li Nguyệt nhịn xuống ý nghĩ muốn phát điên, sao mọi người đều không ai tin nàng. Nhưng mà cũng đúng bọn họ vẫn coi nàng là cô ngốc trước kia “Nương, nếu Tuyên Vương đối với nữ nhi vô tình, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng người ta. Lại nói, nữ nhi cũng không bắt buộc phải gả chồng! Kiên quyết đem nữ nhi gả đi, người ta chẳng những không cảm kích, còn sẽ xem thấp ngươi. Hắn không có ý với nữ nhi, cho dù chúng ta thêm chút đồ tốt gả qua đó, chung quy có một ngày cũng sẽ bị hưu. Nếu để tương lai bị vũ nhục không bằng sớm thoát thân, tìm một lang quân khác.”
Câu “Tìm một lang quân khác” nàng là bất đắc dĩ mới nói, bằng không sẽ khó để thuyết phục Tuyết Nhi cùng nương. Hạ quyết tâm Li Nguyệt cố ý lạnh mắt, mặt như băng sương “Ý ta đã quyết, các người đừng nói nữa, nếu lại bị các người lải nhải thành ngốc tử thì……”
Lời còn chưa nói xong, Tuyết Nhi cùng Liễu di nương đã vội vàng xua tay lắc đầu, sợ tới mức hộp trong tay thiếu chút nữa là rớt trên mặt đất, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta không nói nữa, đều nghe ngươi.”
Ai cũng không dám tưởng tượng Li Nguyệt lại biến trở về bộ dáng ngày trước, nếu như vậy đi đâm đầu sẽ là Tuyết Nhi cùng Liễu di nương mất.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Đệ Nhất Thứ Nữ
- Chương 7: Từ hôn (Mở)